Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 2163: Diêm La chi kiếp (1)

Dạ Lạc không thừa nhận cũng không được, nữ tử váy đen trước mắt này đẹp đến kinh tâm động phách.
Váy đen như mực không chỉ phác họa ra thân thể yểu điệu ngạo nhân của nàng, càng làm nền da thịt như mỡ đông của nàng trắng muốt. Mái tóc dài màu lam tối màu búi thành búi tóc không chặt, cái cổ ngỗng thon dài, càng thể hiện ngũ quan nàng tinh xảo quyến rũ.

Nếu chỉ là dung mạo tuyệt diễm, vậy thì thôi.

Nhưng nữ nhân này khí chất cực kỳ đặc biệt, nhìn như quyến rũ lẳng lơ, thực ra có một loại thần vận cao ngạo bễ nghễ vô hình, tựa như chúa tể cao cao tại thượng, chấn nhiếp hồn phách người ta.

Trong mắt một số người, nàng như nữ vương trên chín tầng trời, không thể khinh nhờn.

Nhưng trong mắt một số người, nữ nhân như vậy quả thực như tuyệt thế vưu vật hại nước hại dân, có thể mang dục vọng nguyên thủy nhất ở đáy lòng người dẫn nổ.

Dù là Dạ Lạc cũng có chút hoảng hốt tâm thần, trong lòng hô to yêu nghiệt.

Chẳng qua, Tô Dịch giờ phút này cũng không có tâm tình thưởng thức sắc đẹp, hắn chỉ liếc Minh vương xinh đẹp một cái, liền tự bước về phía trước.

Dạ Lạc theo sát sau đó.

Minh vương “?”

Gã này, không thèm nhìn mình như vậy?

Nàng đảo đôi mắt đẹp, cũng đi theo, tự nhiên cởi mở hỏi Dạ Lạc, “Đạo hữu xưng hô như thế nào.”

Dạ Lạc mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không để ý tới.

Sư tôn cũng chưa quan tâm nữ nhân này, hắn tự nhiên sẽ không chủ động trêu chọc.

Minh vương “? ? ?”

Mình... không được chào đón như vậy?

Minh vương khẽ cắn bờ môi đỏ mọng, chợt đi lên trước, tới bên người Tô Dịch, đảo đôi mắt sáng, nói: “Đạo hữu, ta lúc trước nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định một sự kiện, ngươi có muốn biết hay không?”

Tô Dịch lắc đầu “Không muốn.”

Trên trán Minh vương nổi gân, gã này làm sao vậy, không khỏi cũng quá khác thường rồi nhỉ?

Mà một màn này, Dạ Lạc nhìn mà cũng không khỏi có chút đồng tình Minh vương, hắn càng thêm hoài nghi, nữ nhân này là đang theo đuổi ngược sư tôn!

Nếu không, làm sao bị lạnh nhạt như vậy, vẫn không muốn rời khỏi?

“Được, lại một nữ nhân bị sức hút của sư tôn chinh phục...”

Dạ Lạc âm thầm thổn thức.

Nhớ về năm đó xa xôi, cao thấp chư thiên Đại Hoang không biết bao nhiêu tuyệt đại tiên tử ái mộ sư tôn, bị phong thái có một không hai đó của sư tôn chinh phục, nhưng thật sự có thể vào được pháp nhãn của sư tôn, cũng chỉ ít ỏi mấy người mà thôi.

Minh vương cũng không nói chuyện nữa.

Nàng cũng không phải nữ nhân chưa ra ngoài đời, cũng tự nhiên sẽ không bởi vì vấp phải trắc trở mà xấu hổ giận dữ.

Làm Minh vương sớm từ thời kỳ tuyên cổ đã chấn nhiếp thiên hạ U Minh, nàng đã sâu sắc phát hiện, cảm xúc của Tô Dịch có chút không thích hợp!

Mà lúc này đi trêu chọc Tô Dịch, không thể nghi ngờ không khác gì trêu vào tổ ong, nhất định tự tìm sự mất mặt.

Xẹt!

Ngay tại lúc bọn họ tiến lên ở trên phế tích, đột nhiên một mảng mây sét màu máu vần vũ, đánh xuống một tia sét màu máu lộ ra lực lượng quỷ dị.

Chỉ là khí tức cỡ đó, đã khiến Minh vương cùng Dạ Lạc dựng cả lông tóc, cảm nhận được uy hiếp như trí mạng.

Lại thấy Tô Dịch nhìn cũng không nhìn, Lôi Tiên Chùy trong tay hung hăng đánh ra.

Ầm!

Lôi điện màu máu bổ tới nổ tung.

Mà sâu trong mây sét màu máu kia, càng có một tiếng kêu thảm thiết vang vọng.

Minh vương và Dạ Lạc ngẩng ngay đầu lên, chỉ thấy ở sâu trong mây sét kia, có một bóng người màu máu cực đoan quỷ dị đang kêu thảm thiết, thân thể nó giống mây mù mấp máy ầm ầm nổ tung.

Tiếng kêu thảm kia lập tức im bặt.

Hai người đều không khỏi hít ngược ngụm khí lạnh.

Khí tức bóng người màu máu kia, hoàn toàn tan vào trong sấm sét màu máu, dẫn tới hai người hoàn toàn đều chưa phát hiện.

“Sư tôn, đây là yêu vật gì?”

Dạ Lạc nhịn không được hỏi.

“Oán linh từng bị Thập Điện Diêm La trấn áp ở trong thập phương địa ngục, mỗi một kẻ lúc còn sống đều có thực lực ngập trời, cho dù sau khi chết, tàn hồn bọn họ oán niệm chồng chất, dung hợp với ‘địa ngục’ quy tắc trong bao trùm mảng phế tích này, là khó chơi nhất.”

Tô Dịch nhẹ nhàng giải thích: “Muốn tiêu diệt bọn họ, cần phá vỡ lực lượng sấm sét màu máu địa ngục quy tắc biến thành trước, nếu không, cho dù chiến lực mạnh nữa, cũng không làm gì được bọn họ.”

Minh vương và Dạ Lạc không khỏi động dung.

Mà ở trên đường kế tiếp, sấm sét màu máu bao trùm dưới bầu trời liên tục dị động, bổ ra hồ quang quỷ dị, đánh giết về phía đám người Tô Dịch.

Chẳng qua, đều bị Tô Dịch dùng Lôi Tiên Chùy đánh tan, ngay cả oán linh ẩn nấp ở sâu trong sấm sét màu máu, cũng bị trực tiếp đánh giết ngay tại chỗ.

Cũng không phải Tô Dịch chiến lực nghịch thiên bao nhiêu, mà là lực lượng Lôi Tiên Chùy bảo vật này, có thể khắc chế cùng hóa giải hung hiểm trong Táng Đạo Minh Thổ.

Cứ như vậy một đường tiến lên, ước chừng nửa khắc sau.

Đột nhiên một đợt tiếng sấm sét nổ vang kinh thiên động địa từ nơi cực xa truyền đến, thật sự núi sông đều run rẩy, phế tích trên mặt đất cũng đang chớp lên.

“Đây chẳng lẽ là bá chủ trong oán linh xuất thế?”

Minh vương giật mình.

Động tĩnh này quá lớn, vượt xa bọn họ dọc theo đường đi chứng kiến.

“Đó là thiên kiếp.”

Tô Dịch liếc Minh vương một cái.

Vẻ mặt đó, như liếc kẻ ngốc.

Khuôn mặt tuyệt đẹp của Minh vương đỏ lên, có chút quẫn bách.

Bạn cần đăng nhập để bình luận