Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1447: Đêm nay lưu lại (2)

Dứt lời, khuôn mặt nàng nóng lên, có chút quẫn bách.
Nói đến việc song tu, chung quy vẫn cực thẹn thùng, huống chi, bàn luận vẫn là việc song tu của người khác, cảm giác này luôn là lạ.

Tô Dịch kinh ngạc nói: “Ngươi là làm sao biết được?”

Trà Cẩm ngượng ngùng nói: “Tối nay Khuynh Oản cũng uống rất nhiều rượu, ta khi nói chuyện phiếm với nàng ấy, nàng ấy... Nàng ấy nói với ta. Hơn nữa còn lãnh giáo ta kinh nghiệm...”

Ánh mắt Tô Dịch cổ quái.

Hắn nghiêm túc suy nghĩ, trên tiệc rượu tối nay, Khuynh Oản quả thực uống không ít rượu, khuôn mặt nhỏ thanh lệ cũng đỏ bừng.

Mà theo tính tình ngây thơ đơn thuần kia của Khuynh Oản, tất nhiên là vẫn nhớ kỹ chuyện song tu mình từng nói, lại thêm sức rượu kích thích, mới sẽ một hơi nói hết cho Trà Cẩm nghe.

“Nàng còn hướng ngươi lãnh giáo kinh nghiệm?”

Tô Dịch không khỏi cười lên.

Vẻ mặt Trà Cẩm xấu hổ, càng thêm có chút thẹn thùng, khẽ cắn bờ môi đỏ mọng, nói: “Khuynh Oản nói, trước kia thiếp thân cùng công tử cùng nhau song tu, đều bị muội ấy nghe thấy hết...”

Nói đến đây, nàng căm tức chà chà chân, “Nha đầu này cũng thật là, thế mà cho tới bây giờ cũng chưa nói chuyện này với ta, nếu sớm biết, khẳng định không thể để muội ấy nghe lén như vậy.”

Tô Dịch: “...”

Sau đó, hắn nhịn không được cười phá lên.

Chuyện bực này, hắn vốn chưa từng để trong lòng, nhưng khi nghĩ đến Khuynh Oản ở trước kia những lúc đó, thường xuyên bị động phải nghe những động tĩnh kiều diễm vui thích đó, liền nhịn không được muốn cười.

“Công tử, ngươi còn cười!”

Trà Cẩm trợn mắt đẹp lên, rất xấu hổ giận dữ.

Tô Dịch khoát tay nói: “Song tu vốn là một loại tu hành, để chúng ta có thể ở trong nam nữ hoan ái, thể hội âm dương giao thái, long hổ giao hội diệu đế, bởi vậy thúc đẩy đạo hạnh lẫn nhau tinh tiến, cái này có gì xấu hổ để nói?”

Trà Cẩm sớm đã quen tư thái bình thản đó của Tô Dịch khi tán gẫu về song tu, cũng không cảm thấy bất ngờ, nói: “Công tử, Khuynh Oản dù sao cũng là thân hoàn bích, cũng chưa từng trải qua chuyện bực này, cho nên, muội ấy mới sẽ lãnh giáo ta chuyện này.”

Dừng một chút, nàng tiếp tục nói: “Chẳng qua, theo ta thấy, Khuynh Oản sớm đã làm tốt chuẩn bị, nếu không, đêm nay sẽ không chủ động tán gẫu những thứ này với ta.”

Tô Dịch nói: “Nàng ấy đâu?”

Trà Cẩm nói: “Đang tắm rửa rửa mặt.”

Tô Dịch day day đầu lông mày, nói: “Ngươi đi nói cho nàng, chờ tới lúc nàng ấy đặt chân Hóa Linh cảnh, lại bàn việc song tu.”

Trà Cẩm: “...”

Vẻ mặt nàng đầy bất ngờ, thử nói: “Công tử... không muốn một chút nào?”

Tô Dịch không vui nói: “Ta là loại người bụng đói ăn quàng đó?”

Trà Cẩm than nhẹ một tiếng, nói: “Công tử, Khuynh Oản cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, ngài bây giờ từ chối, đối với muội ấy mà nói làm sao không phải một loại thương tổn?”

Tô Dịch nghiêm túc nói: “Khi nàng ấy đặt chân Hóa Linh cảnh tiến hành song tu, mới có thể khiến ta cùng nàng ấy ở trên con đường tu đạo đều có thu hoạch, nếu bây giờ đã song tu, ngược lại không có bao nhiêu lợi ích.”

Trà Cẩm: “...”

Nàng cuối cùng xem như đã hiểu, ở trong mắt công tử nhà mình, song tu không phải vì đơn thuần vui thích cùng hưởng lạc, mục đích cuối cùng của hắn vẫn là vì tu hành!

Chỉ là, công tử không hiểu là, khi một thiếu nữ xinh đẹp có thể nói là tuyệt sắc đã quyết định lao đầu vào lòng, vậy sao có thể chỉ bởi vì lợi ích của song tu?

“Trà Cẩm tỷ tỷ, chủ nhân nói rất đúng.”

Lúc này, một thanh âm trong veo rụt rè vang lên.

Theo thanh âm, Khuynh Oản đi đến.

Tô Dịch không khỏi ngẩn ra.

Chỉ thấy Khuynh Oản búi lên mái tóc dài đen nhánh, mặc váy áo bào màu trắng nhạt rộng rãi, nàng rõ ràng vừa tắm rửa, khuôn mặt nhỏ thanh lệ tuyệt mỹ tỏa ra đỏ ửng nhàn nhạt, một đôi mắt thanh tú thâm thúy khi nhìn quanh, có một phong vận khác.

Dưới làn váy, lộ ra một đoạn cẳng chân nhỏ nhắn lấp lánh, cùng với một đôi chân trần trắng muốt như nhuyễn ngọc.

Thiếu nữ quả thực không giống với trước kia, tuy đã thay một bộ váy bào đơn giản, nhưng rụt rè đứng ở nơi đó, lại xinh đẹp khiến lòng người run rẩy.

“Ta nghe chủ nhân, chờ về sau... Về sau lại... Cũng được.”

Khuynh Oản nói xong, liền cúi đầu, thanh âm cũng trở nên nhỏ như muỗi kêu, khẽ không thể nghe thấy, da thịt như tuyết kia cũng nổi lên ánh sáng hồng hào.

Trà Cẩm than nhẹ một tiếng, cười nói: “Khuynh Oản, chủ nhân nhà ngươi là toàn tâm toàn ý tốt cho ngươi, ngươi tuyệt đối đừng khổ sở.”

Khuynh Oản vội vàng lắc đầu nói: “Tỷ tỷ, chủ nhân đối đãi ta trước giờ vô cùng tốt, ta nào sẽ khổ sở.”

Cách đó không xa, Tô Dịch nhìn một màn này, tâm tư nhất thời liền thay đổi, nói: “Mà thôi, ngươi đêm nay lưu lại là được.”

Trà Cẩm: “? ? ?”

...

Trà Cẩm rất muốn hỏi một câu, lúc trước là ai lời lẽ chính nghĩa tỏ vẻ, mình không phải người bụng đói ăn quàng?

Là ai nói Khuynh Oản chưa bước vào Hóa Linh cảnh, khi song tu thu hoạch lợi ích không nhiều?

Sao vừa thấy Khuynh Oản, lại đột nhiên thay đổi chủ ý?

Quả nhiên, miệng nam nhân, quỷ gạt người!

Trong lòng Trà Cẩm tuy nghĩ như vậy, ngoài miệng thì cười nói: “Khuynh Oản, vậy ta liền không quấy rầy muội cùng chủ nhân nhà muội nữa.”

Không đợi Khuynh Oản phản ứng, nàng đã bỏ đi như chạy trốn.

Hơn nữa còn nhân tiện đóng lại cửa phòng.

Nhất thời, không khí trong phòng trở nên nặng nề kiều diễm.

Khuynh Oản rõ ràng khẩn trương hẳn lên.

Nàng cúi đầu, hai tay nắm chặt góc áo, ngơ ngác đứng ở nơi đó, giống như con thỏ trắng nhỏ lạc đường, không biết nên làm cái gì bây giờ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận