Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1905: Hỗ trợ (1)

Hỏa Chiếu thần cung!
Nhạc Thạch!

Tinh thần thiếu nữ váy đen rung lên, nói: “Nếu đúng như thế, vậy quá tốt rồi.”

“Chuyện này, chớ vội tiết lộ.”

Diệp Tử Sơn dặn dò.

Thiếu nữ váy đen liên tục gật đầu.

...

Thành Thiên Gia dưới bóng đêm bao phủ, đèn đuốc lấp lánh, phồn hoa náo nhiệt.

Nhưng trong Tường Vân lâu, lại tỏ ra đặc biệt vắng lạnh.

Trừ Tô Dịch, không có khách nhân khác nữa.

Trên thực tế, cả tòa Tường Vân lâu, trừ ông chủ, ngay cả gã sai vặt cũng không có một người.

Trong năm tháng trước đây, cho dù làm ăn ảm đạm nữa, ông chủ cũng kiên trì, thẳng đến giờ Tý ban đêm mới đóng cửa.

Nhưng lúc này, ông chủ Tường Vân lâu lại đứng dậy, phá lệ sớm đóng lại cửa lớn.

Sau đó, hắn xách một vò rượu, tới trước bàn rượu Tô Dịch ngồi, chậm rãi ngồi xuống ở ghế tựa đối diện, mở ra nắp vò rượu phủ bụi không biết bao nhiêu năm, rót cho mình cùng Tô Dịch mỗi người một chén.

Nhất thời, một làn hương rượu nồng đậm bay ra.

Chỉ thấy rượu kia màu sắc như hồ nước, ở dưới ánh đèn lấp lánh ánh vàng nhu hòa.

Ông chủ Tường Vân lâu giơ chén rượu, nói: “Tiểu tử, là Tô lão quái bảo ngươi tìm đến ta? Hắn đâu, vì sao không tự mình đến?”

Khuôn mặt hắn gầy gò lạnh lùng cứng ngắc, mặc áo bào vải, râu tóc có chút hoa râm, một bộ dáng nghiêm túc.

Ngay cả thanh âm cũng không có cảm xúc dao động.

“Tiểu tử?”

Tô Dịch cầm lấy chén rượu, nhìn rượu trong chén, khẽ thở dài: “Thế gian này, kẻ bị một chiếc lá che mắt nhiều, ta lại không ngờ, ngay cả lão đồ tể ngươi cũng có một ngày mắt kém.”

Nói xong, ánh mắt hắn nhìn về phía lão nhân đối diện, như có chút suy nghĩ nói: “Chẳng lẽ, hơn ba vạn năm qua, ngươi còn chưa từng đánh vỡ một vách ngăn kia trong lòng?”

Ông chủ Tường Vân lâu vừa uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, nghe vậy, hắn như chấn kinh ‘phốc’ một tiếng phun hết rượu ra, bắt đầu kịch liệt ho khan, tỏ ra rất chật vật.

Nhưng hắn lại mặc kệ những thứ này, ánh mắt lạnh như điện làm người ta sợ hãi, nhìn chằm chằm Tô Dịch, vẻ mặt lúc sáng lúc tối, nói: “Tô lão quái! ?”

Thanh âm hiếm thấy có chút kích động, thái độ cũng hiếm thấy có chút mất khống chế!

Tô Dịch uống cạn rượu trong chén, lúc này mới mỉm cười nói: “Bất ngờ không, kinh hỉ không?”

Nhìn thiếu niên đối diện mỉm cười, ông chủ Tường Vân lâu lại không cách nào bình tĩnh.

Lồng ngực phập phồng một phen, như đang áp chế cảm xúc bốc lên trong lòng.

Thẳng đến thật lâu sau, hắn đặt mông ngồi trở lại trên ghế tựa, xách vò rượu, trút mạnh một ngụm lớn.

Sau đó, hắn mới phun ra một ngụm khí đục thật dài, lẩm bẩm: “Cũng đúng, thế gian này cũng chỉ có Tô lão quái ngươi mới biết được, đạo tâm ta có lồng chim, vây khốn lâu trong đó, không thể giãy thoát...”

Nói xong, mắt hắn một lần nữa nhìn về phía Tô Dịch, vẻ mặt phức tạp nói: “Năm trăm năm trước, thế gian truyền ra tin ngươi chết, ta còn từng vì thế mừng như điên, say mèm một trận, ai từng ngờ, Tô lão quái ngươi lại chưa chết...”

Tô Dịch cười cười, lạnh nhạt nói: “Ta chính là đã chết, bằng tài tình của ngươi, cũng không phá vỡ được vách ngăn trong lòng. Đến cuối cùng, vẫn phải cầu ta.”

Ông lão trước mắt, tên “Thương Thiên Khuyết”, đến từ Ma Viên tộc, có phong hào “Huyết Đồ Linh Hoàng”.

Nhưng Tô Dịch lại càng quen xưng hô đối phương lão đồ tể.

Mấy vạn năm trước, Thương Thiên Khuyết đã là lão già tung hoành chỗ sâu trong Khổ Hải nhiều năm, tính tình hung ác tàn bạo, là một trong “Khổ Hải thất ma”.

Thẳng đến gặp Tô Dịch lúc trước tới sâu trong Khổ Hải xông pha, Thương Thiên Khuyết hoàn toàn gặp hạn ngã đau.

Lúc ấy, Thương Thiên Khuyết coi Tô Dịch là dê béo, tung ra một cơ duyên căn bản không tồn tại làm mồi, chủ động mời Tô Dịch hợp tác, đi tìm kiếm cơ duyên.

Tô Dịch sảng khoái đáp ứng.

Kết quả, ở một địa điểm mai phục Thương Thiên Khuyết tỉ mỉ chuẩn bị sẵn, Tô Dịch trở tay đánh cướp Thương Thiên Khuyết...

Đây là tình huống hắn cùng lão đồ tể quen biết.

“Cầu ngươi?”

Lão đồ tể trầm mặc một lát, sau đó khẽ thở dài, “Không sai, ta tuy ước gì Tô lão quái ngươi chết, nhưng cũng rõ, ngươi nếu chết rồi, ta đời này sợ là không thể đánh vỡ một lồng giam kia trong lòng nữa.”

Năm đó, hắn sau khi lấy đạo hạnh Huyền U cảnh trung kỳ, thảm bại ở dưới tay Tô Dịch, đạo tâm liền xuất hiện một bóng ma không xua đi được.

Cái này cũng làm tu vi của hắn, ở trong thời gian ước chừng hơn ba vạn sáu ngàn năm này không thể tiến thêm mảy may!

Hắn cũng từng không chỉ một lần ý đồ đánh vỡ một bóng ma này, nhưng cuối cùng cũng chưa thể như nguyện.

Thẳng đến về sau, lão đồ tể hoàn toàn nghĩ thông, cởi chuông vẫn cần người buộc chuông, trừ phi Huyền Quân Kiếm Chủ chủ động ra tay giúp.

Nếu không, đạo hạnh hắn đời này đều phải vây khốn ở dưới một mảng bóng ma này, vô vọng tiến thêm một bước!

“Hận ta sao?”

Tô Dịch hỏi.

Vẻ mặt lão đồ tể lúc sáng lúc tối một phen, nghiến răng nói: “Hận! !”

Tô Dịch không khỏi cười lên, nói: “Yên tâm đi, ta lúc trước từng đáp ứng, sớm hay muộn có một ngày, sẽ trả lại ngươi tự do, tự nhiên sẽ không nuốt lời.”

Lão đồ tể hừ lạnh nói: “Nếu không phải biết Tô lão quái ngươi nói là giữ lời, ta sao có thể ở đây đau khổ tiêu hao mấy vạn năm thời gian? Lại nào có thể một mực trông mong Tô lão quái ngươi tới gặp ta?”

Trong thanh âm đó tràn đầy oán khí không giấu được.

Tô Dịch cầm lấy bầu rượu, rót cho bản thân một chén, nói: “Được rồi, bực tức cũng phát tiết xong rồi, nên nói chính sự rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận