Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1740: Thâu Thiên Tán (1)

Lúc này, Tô Dịch đã cất bước đi về phía một tòa đạo đài màu đen cao chín trượng kia.
Khi đến trước đạo đài, hắn lấy ra ba con Thuần Dương Hỏa Lư còn lại, ném qua.

Ào ~

Một mảng ánh sáng màu máu chợt xuất hiện, thế mà hóa thành một con chim thần màu máu giống như Chu Tước, quanh thân tràn ngập sương máu, khí tức khủng bố ngập trời.

Nó vỗ cánh chim tràn ngập sương máu, há mồm cắp lấy một con Thuần Dương Hỏa Lư, một đôi vuốt sắc lại đều tự bắt lấy một con, bắt đầu thoải mái gặm ăn.

“Cái này...”

Thôi Cảnh Diễm và lão mù đều hít khí lạnh, lúc này mới ý thức được, trong đạo đài chín trượng kia, thế mà lại cất giấu một con hung cầm khủng bố như vậy!

“Trách không được lúc trước, phàm là có ai ý đồ tới gần tòa đạo đài kia, sẽ gặp đả kích trí mạng...”

Thôi Cảnh Diễm lẩm bẩm.

Mà Ngụy Uẩn thì run giọng hô lên, nói: “Chuyện lão tổ nói, thế mà là thật!”

“Cái gì là thật?”

Tô Dịch đầu cũng không quay lại hỏi.

Ngụy Uẩn ổn định tâm thần, nói: “Tổ tiên Ngụy thị ta, từng truyền xuống một tin tức giữ kín không nói ra, nói ở đây trong đạo đài chín trượng, phong ấn hung hồn một con chân linh thần cầm ‘Chu Tước’, mà Huyền Quân Kiếm Chủ lúc trước để lại ở đây cái ô đen kia, chính là vì trấn áp hung hồn Chu Tước này. Cũng cảnh báo tộc nhân đời sau của chúng ta, nếu có một ngày có cơ hội tiến vào nơi đây, tuyệt đối không thể ý đồ tới gần đạo đài, nếu không, nhất định trêu chọc họa sát thân.”

Hung hồn Chu Tước!

Lão mù khẽ biến sắc, nhớ tới thời điểm thật lâu trước kia, từng từ chỗ sư tôn nghe được một đoạn bí mật.

“Thì ra... Lời đồn thật lâu trước kia là thật?”

Thôi Cảnh Diễm như cũng nhớ tới cái gì, kinh ngạc lên tiếng.

Rất lâu trước kia, trong di tích Âm Tào Địa Phủ của U Minh giới từng xuất hiện một con Chu Tước lai lịch thần bí, quanh thân quanh quẩn ngọn lửa hủy diệt, hung uy ngập trời.

Không biết bao nhiêu hoàng giả ý đồ hàng phục nó, nhưng không có ngoại lệ, đều lấy thất bại chấm dứt.

Chuyện này, từng làm U Minh giới ồn ào huyên náo.

Nhưng thẳng đến về sau, Chu Tước lai lịch thần bí kia lại ly kỳ mất tích, giống như bốc hơi khỏi nhân gian.

Có lời đồn nói, Chu Tước đã rời khỏi di tích Âm Tào Địa Phủ, tới chỗ sâu trong Khổ Hải truy tìm đại đạo.

Chẳng qua, không có ai xác định lời đồn này chân thật hay không.

Mà sư tôn của lão mù từng nói cho lão mù, con Chu Tước đó, là đắc tội Huyền Quân Kiếm Chủ, bị Huyền Quân Kiếm Chủ lấy sức mạnh to lớn vô thượng trấn áp!

Chuyện tương tự, Thôi Cảnh Diễm cũng từng nghe lão tổ tông của nàng Tài Quyết Minh Tôn Thôi Long Tượng trong lúc vô tình từng nói đến.

Thôi Long Tượng từng nói, con Chu Tước kia sở dĩ bị trấn áp, là vì nó đắc tội vị nữ hoàng đầu tiên của Quỷ Xà nhất tộc từ trước tới nay, Diệp Dư!

Cho nên, mới sẽ bị Huyền Quân Kiếm Chủ trấn áp.

Mà lúc này, khi nhìn thấy con hung cầm khủng bố kia cả người đắm chìm trong sương mù màu máu, Thôi Cảnh Diễm cùng lão mù rốt cuộc dám tin tưởng, Chu Tước kia là bị Huyền Quân Kiếm Chủ trấn áp thôi!

Trước đạo đài nơi xa.

Ăn xong ba con Thuần Dương Hỏa Lư kia, hư ảnh hung hồn Chu Tước kia đang muốn rời khỏi, Tô Dịch đột nhiên nói: “Ngươi trái lại đã hết lòng tuân thủ hứa hẹn, chưa từng nuốt lời.”

Câu này, lấy một loại đạo văn tối nghĩa cổ quái nói ra, làm hung hồn Chu Tước kia thân thể run lên, một đôi mắt màu lửa đỏ bỗng nhìn về phía Tô Dịch, khó có thể tin nói: “Ngươi... Ngươi là người thế nào của Tô lão ma kia?”

Giọng nói khàn khàn, mang theo một tia từ tính độc đáo, mà lời nói ra, cũng là một loại đạo văn tối nghĩa cổ quái, không khác gì Tô Dịch sử dụng.

Đây là một loại chân linh yêu văn cực kỳ cổ xưa.

Dùng loại ngôn ngữ này, có thể tiến hành câu thông với giống loài chân linh thần thú trên đời!

Mà khiến hung hồn Chu Tước giật mình là, thiếu niên áo bào xanh trước mắt này, như biết một ít bí mật năm đó nó bị trấn áp ở đây!

Tô Dịch ánh mắt thâm thúy, nói: “Ta là ai không quan trọng, ta hỏi ngươi, là ai phá giải cấm trận phong ấn nơi đây?”

Hung hồn Chu Tước hỏi ngược lại: “Ngươi không nói ra lai lịch của ngươi, bổn tọa dựa vào cái gì phải nói cho ngươi?”

Trong thanh âm lộ ra một chút không vui.

Có lẽ là vì ba con Thuần Dương Hỏa Lư kia, cũng có lẽ là bởi Tô Dịch tinh thông chân linh yêu văn, khiến hung hồn Chu Tước bị trấn áp mấy vạn năm này cũng không dám khinh thường Tô Dịch.

Nếu không, lấy tập tính cùng đạo hạnh của nó, đổi làm người khác dám nói chuyện như vậy, sớm bị nó một trảo giết chết.

Tô Dịch cười cười, giương mắt nhìn về phía cái ô đen kia trên đạo đàn, nói: “Ta hôm nay là tới lấy đi vật này, ngươi nên rõ, điều này ý nghĩa cái gì.”

Hung hồn Chu Tước chợt trọn tròn mắt, kích động nói: “Lời này thật sao?”

Thanh âm cũng có chút dồn dập.

Tô Dịch nói: “Nhưng nếu ngươi không trả lời vấn đề của ta, vậy ta rất có thể sẽ thay đổi chủ ý.”

Hung hồn Chu Tước trầm mặc một lát, nói: “Phá giải phong ấn nơi đây, là một kẻ cực thần bí, ta không rõ lai lịch người này, thậm chí không thể phân biệt ra người này rốt cuộc là nam hay nữ, lại là dung mạo cùng tu vi thế nào.”

Tô Dịch nhíu mày, nói: “Đây là chuyện khi nào?”

Hung hồn Chu Tước nói: “Đại khái là ba trăm ba mươi năm trước.”

Tô Dịch chợt cảm thấy bất ngờ nói: “Không phải nói, thời điểm mấy ngày trước, nơi đây mới lộ ra dị tượng kinh thiên, đưa tới người đời chú ý?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận