Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 353: Hạp cốc săn yêu (3)

“Rống!” “Rống!” “Rống!”
Cách đó không xa, bầy sói xôn xao, phát hiện Tô Dịch cùng Trà Cẩm hai vị khách không mời mà đến này.

Đoàn người nam tử chiến bào bị bao vây, cũng đều ngay lập tức phát hiện một màn này, đều lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Nhưng khi nhìn thấy là hai người trẻ tuổi, nét vui mừng trên mặt nhất thời phai nhạt, tâm tình cũng một lần nữa trở nên nặng nề.

Trong đàn Huyết Viêm Lang lấy hàng trăm để tính này, trừ phi là nhân vật cấp tông sư, nếu không, người khác đến tuyệt đối không có gì khác với chịu chết.

“Rống ~~ “

Ở sâu trong bầy sói, một con Huyết Viêm Lang thân thể đặc biệt tráng kiện uy mãnh ngửa mặt lên trời phát ra tiếng tru, giống như đang hạ đạt mệnh lệnh.

Nhất thời liền có một đàn Huyết Viêm Lang lao ra, lao về phía Tô Dịch.

Gió tanh khuếch tán, những Huyết Viêm Lang kia tốc độ nhanh vô cùng, giống như những tia chớp màu đỏ.

Ra ngoài bọn nam tử chiến bào dự kiến là, thiếu niên áo bào xanh kia thế mà lại hoàn toàn không tính rút lui đào tẩu, ngược lại sải bước tiến lên.

Ngay sau đó, bọn họ liền nhìn thấy một màn tanh máu rung động——

Chỉ thấy trường kiếm trong tay thiếu niên áo bào xanh tùy ý vung một cái, dễ dàng chặt bay đầu ba con Huyết Viêm Lang dẫn đầu xông lên.

Mà theo hắn xoay mũi kiếm.

Phốc phốc phốc!

Máu tươi bắn tung tóe, từng con Huyết Viêm Lang đều không kịp phản ứng, đã hỗn loạn bay ra, có con bị mổ bụng, có con bị đập vỡ đầu, có con bị đâm thủng cổ họng...

Trong nháy mắt mà thôi, hơn mười con Huyết Viêm Lang đã hóa thành cái xác máu chảy đầm đìa, nhuộm đỏ mặt đất.

“Kẻ này sao lợi hại như thế?”

Thiếu nữ váy cây lựu kia giật mình nói.

“Quả thực không phải hạng người tầm thường có thể sánh bằng.”

Trong mắt nam tử chiến bào cầm đầu nổi lên nét kinh dị.

Một thiếu niên Tụ Khí cảnh sơ kỳ, lại có thể như bẻ gãy nghiền nát tiêu diệt một đàn Huyết Viêm Lang, thế này sao có thể là người bình thường?

Đàn Huyết Viêm Lang kia rõ ràng cũng bị kinh động, sinh ra xôn xao, tiếng gào rống không ngừng vang lên.

Tô Dịch hoàn toàn không để ý những thứ này, lao thẳng tắp về phía trước, mục tiêu chỉ thẳng Huyết Viêm Lang Vương nơi xa mà đi.

Dọc theo đường đi, không ngừng có từng đàn sói lao lên, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, phối hợp vô cùng ăn ý.

Đáng tiếc, những thứ này căn bản không uy hiếp được Tô Dịch, theo Ngự Huyền kiếm không ngừng chém ra, đối thủ đều như tờ giấy bị chém giết ngay tại chỗ.

Một đường bẻ gãy nghiền nát!

Trà Cẩm gắt gao đi theo sau, Xích Diễm Bích Tình ấu thú trong lòng mở to con mắt màu biếc như hổ phách, tò mò đánh giá tất cả cái này.

“Thật mạnh!”

Nam tử chiến bào càng thêm động dung.

Một thiếu niên mà thôi, lại đâm thẳng thọc sâu, thế không thể đỡ, thủ đoạn cỡ đó, khiến hắn tông sư bực này cũng cảm thấy kinh diễm bội phần.

“Kiều trưởng lão, cơ hội tới rồi, để bọn họ kiềm chế lũ nghiệt súc kia, chúng ta đi mau!”

Thiếu nữ váy cây lựu vui mừng nói.

Nàng sâu sắc phát hiện, theo Tô Dịch đánh tới, sức chú ý của bầy sói khổng lồ này hơn phân nửa đều bị hấp dẫn qua.

Ngay cả Huyết Viêm Lang Vương kia cũng không rảnh để ý tới bọn họ bên này.

Đây không thể nghi ngờ là cơ hội phá vây tốt!

“Cái này...”

Nam tử chiến bào có chút do dự.

Hắn kinh nghiệm chiến đấu phong phú cỡ nào, làm sao không rõ giờ phút này nếu phá vây, ít nhất có hơn phân nửa nắm chắc có thể thành công?

Chỉ là nếu như vậy, không thể nghi ngờ sẽ làm một đôi người trẻ tuổi kia lâm vào trong vòng vây, điều này làm nam tử chiến bào có chút không đành lòng.

“Kiều trưởng lão, chúng ta và bọn họ không thân chẳng quen, chúng ta cũng không bảo bọn họ tới cứu, bọn họ dù có chết, cũng không liên quan với chúng ta!”

Thiếu nữ váy cây lựu lo lắng, tức giận thúc giục, “Ngươi còn do dự cái gì? Chẳng lẽ thực tính để lại mạng ở nơi này? Ta còn không muốn chết!”

Nói xong, nàng xoay người hướng nơi xa của hẻm núi phóng đi.

Bốn hộ vệ luôn thủ hộ ở bên cạnh nàng vội vàng đuổi theo, sợ thiếu nữ này sẽ bị thương tổn.

Trong lòng nam tử chiến bào thở dài, không chần chờ nữa, xoay người bắt đầu phá vây.

Lũ Huyết Viêm Lang kia lo bên này hổng bên kia, trận hình vốn nghiêm ngặt rất nhanh đã bị tách ra, lại thêm có Tô Dịch kiềm chế, đoàn người nam tử chiến bào rất nhanh đã xông ra khỏi vòng vây, mỗi người như thoát chết, thở phào thật dài.

Hầu như cùng lúc, bên tai bọn họ vang lên một tiếng gầm gừ thê lương rung trời, sau đó im bặt.

Bọn họ bỗng nhiên quay đầu.

Chỉ thấy đàn Huyết Viêm Lang trong hẻm núi nơi xa bắt đầu hoảng hốt chạy trốn, trong mồm mỗi con phát ra tiếng rên rỉ ô ô.

Trên mặt đất xác sói ngổn ngang, máu chảy thành sông, phụ cận một khối đá trong đó, thiếu niên áo bào xanh kia giẫm một chân trên thân Huyết Viêm Lang Vương to lớn uy mãnh, bộ áo bào xanh không dính một hạt bụi, giống như thần nhân.

“Hắn... Hắn thế mà giết Huyết Viêm Lang Vương rồi?”

Một hộ vệ chợt hít vào thật sâu, thất thanh nói.

“Chúng ta vừa mới phá vây, hắn đã chém Lang Vương, làm bầy sói theo đó tán loạn bỏ chạy, quả thực cũng quá mãnh liệt...”

Có người lẩm bẩm.

Nam tử chiến bào lại thầm than một tiếng.

Lúc trước, đối phương không để ý tất cả giết vào bầy sói, không thể nghi ngờ giúp bọn họ rất lớn, cứu lại bọn họ trong nước lửa.

Nhưng bọn họ lại nhân cơ hội lựa chọn đào tẩu...

Điều này bảo trong lòng nam tử chiến bào làm sao có thể không cảm thấy hổ thẹn?

Bạn cần đăng nhập để bình luận