Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 3152: Bi linh (1)

Sau đó, hắn giương mắt nhìn về phía Hư cảnh chân tiên nơi xa, nói: “Lúc trước, các ngươi chưa từng đối địch với ta, đã như thế, ta tự nhiên không ngại giúp các ngươi một phen.”
Bất thình lình nghe được lời này, mọi người không khỏi ngẩn ngơ, như khó có thể tin.

Có người nhịn không được thử nói: “Ý tứ của Tô đạo hữu là... Cũng sẽ giúp chúng ta giải trừ lực lượng nguyền rủa trên người?”

Thanh âm cũng trở nên dồn dập hơn rất nhiều, ánh mắt lộ ra chờ mong.

Tô Dịch gật đầu.

Ầm!

Toàn trường sôi trào, các Hư cảnh chân tiên kia đều không thể bình tĩnh, ai cũng mặt mày vui vẻ, kích động tới mức hận không hoa tay múa chân.

Vân Hoa Thanh và Vũ Ngưng nhìn nhau, không khỏi đều cười lên.

Bọn họ đối với điều này hoàn toàn không có bất cứ ý kiến gì, thậm chí rất vui vẻ Tô Dịch sẽ làm như vậy.

Lúc trước, Tô Dịch quá mức lạnh nhạt cùng lãnh khốc, cao ngạo mà bá đạo, như vô thượng chúa tể không có cảm tình, làm bọn họ chỉ cảm thấy kính sợ cùng áp lực.

Nhưng bây giờ, bọn họ chợt phát hiện, Tô Dịch không phải là máu lạnh vô tình, trên người cũng có mùi vị nhân tình!

Loại phát hiện này, khiến Vân Hoa Thanh và Vũ Ngưng không hiểu sao cảm thấy rất kiên định.

“Nhìn xem, đây mới gọi là đại trí tuệ, đại khí phách thật sự! Lão hủ... Xấu hổ không bằng!”

Hoàng Mi lão quái cảm khái.

“Các ngươi đã quỳ, bọn họ đều chưa quỳ, nhưng tương tự đều đạt được Tô đạo hữu trợ giúp, ngươi... Không tức giận?”

Vân Hoa Thanh nhịn không được hỏi.

Hoàng Mi lão quái lắc đầu nói: “Lão hủ quỳ cam tâm tình nguyện, lại không phải bị Tô đại nhân uy hiếp, khó được là, Tô đại nhân không tính hiềm kích tước đó, giúp ta thoát khỏi nguyền rủa vây khốn, lão hủ cảm kích còn không kịp, sao có thể chú ý?”

Rất nhanh, Tô Dịch đã giúp các Hư cảnh chân tiên ở đây lần lượt hóa giải nguyền rủa trên người.

“Tô đạo hữu, đây là một phen tâm ý của bỉ nhân, mong ngài nhận lấy!”

Một vị lão giả tiến lên khom người chào, hai tay nâng một cái vòng ngọc trữ vật, cảm kích lên tiếng.

Nhất thời, người khác cũng đều tiến lên, lấy ra các loại bảo vật, lần lượt trình lên, lời nói cùng vẻ mặt tràn đầy cảm kích.

Tô Dịch nhíu mày, nói: “Với ta mà nói, giúp các ngươi chẳng qua là nhấc tay mà thôi, cũng không phải là vì những bảo vật này.”

Vị lão giả đó vội vàng nói: “Tô đạo hữu chớ hiểu lầm, cái nhấc tay của ngươi, với chúng ta mà nói, thì không thua gì ân tái tạo, vô luận như thế nào, cũng xin ngài cần phải nhận lấy những bảo vật này, nếu không, trong lòng chúng ta rất băn khoăn.”

“Đúng vậy, còn xin Tô đạo hữu vui lòng nhận cho!”

Người khác cũng lần lượt mở miệng.

Các Hư cảnh chân tiên này, trái lại cũng không phải khách sáo.

Từng kiến thức thủ đoạn bá đạo khủng bố đó của Tô Dịch, bọn họ vốn đã sớm hết hy vọng, không dám vọng tưởng cái gì nữa.

Nhưng Tô Dịch lại chủ động đề xuất, giúp bọn họ giải trừ nguyền rủa trên người, điều này làm bọn họ ngoài sự kinh ngạc kích động, cũng rất xúc động.

Cái nhìn đối với Tô Dịch cũng hoàn toàn đổi mới.

Giờ này khắc này, đều phát ra từ thật lòng biểu đạt cảm kích!

Tô Dịch thấy vậy, trong lòng khẽ nói: “Chúng ta làm việc, nội thánh ngoại vương, ân uy đều xem trọng, đây mới là dưỡng tâm như ngọc, lệ tâm như phong.”

Đoạn lời này, là nói cho kiếp thứ sáu nghe.

Cũng là nói cho chính mình nghe.

Ánh mắt hắn trong suốt, càng thêm trầm tĩnh kỳ ảo, hướng về mọi người gật đầu nói: “Vậy ta liền không chối từ nữa.”

Dứt lời, thu hồi các bảo vật kia.

Mọi người thấy vậy, tất cả đều thoải mái, nụ cười đầy mặt.

Ánh mắt Vũ Ngưng có chút hoảng hốt, Tô Dịch lúc này, rõ ràng có chút không giống với bộ dáng bá đạo lãnh khốc lúc trước.

Làm người ta rất khó cân nhắc rõ ràng.

Để tay lên ngực tự hỏi, Vũ Ngưng càng muốn làm bạn với Tô Dịch bây giờ hơn, Tô Dịch lúc trước... Quá mức bá đạo, làm bạn với hắn, làm trong lòng người ta cảm thấy áp lực thật lớn.

Gần vua như gần cọp!

“Các vị có biết ‘di tích cổ thất lạc’ nơi này hay không?”

Tô Dịch dò hỏi.

Di tích cổ thất lạc?

Mọi người nhíu mày suy nghĩ, đều lắc lắc đầu.

Chỉ có Hoàng Mi lão quái như nhớ tới cái gì, nói: “Tô đại nhân, tiểu lão từng tìm hiểu được một bí ẩn, nghe nói ở sâu trong Vạn Tàng Chi Địa này, dựng một tấm bia đá nguyền rủa.”

“Mà nơi tấm bia đá kia trấn áp, nghi là có giấu một con đường đi thông thế giới thần bí.”

“Tiểu lão phỏng đoán, thế giới thần bí kia, rất có thể chính là ‘di tích cổ thất lạc’ ngài muốn tìm!”

...

Tấm bia đá nguyền rủa!

Ở trước khi tiến vào Tinh Tuyền Cấm Khu, Tô Dịch đã từng tìm hiểu, trong Vạn Tàng Chi Địa dựng một tấm bia đá kỳ dị, bao trùm lực lượng nguyền rủa thông thiên triệt địa.

Mà lực lượng nguyền rủa cỡ đó, giống nguyền rủa quấn quanh ở trên người thệ linh như đúc!

Cũng chính bởi vì như thế, Hồng Vân chân nhân mới sẽ mời hắn cùng nhau tiến đến.

Nguyên nhân chính là, luân hồi áo nghĩa hắn nắm giữ, có thể khắc chế lực lượng nguyền rủa bực này!

Chẳng qua, Tô Dịch lại không ngờ, nơi tấm bia đá nguyền rủa kia trấn áp, lại còn giấu một con đường đi thông thế giới thần bí.

Không thể nghi ngờ, cái gọi là “di tích cổ thất lạc”, quả thực rất có khả năng chính là nơi bị gọi là “thế giới thần bí” kia.

Tiếc nuối là, Hoàng Mi lão quái cũng chỉ biết chuyện bí ẩn này.

Bản thân lão cũng chưa từng thấy tấm bia đá nguyền rủa kia.

Nghĩ một lát, Tô Dịch làm ra quyết đoán, tính đi nhìn tấm bia đá nguyền rủa kia một chút.

Bạn cần đăng nhập để bình luận