Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1281: Phiền toái to rồi! (3)

Không đợi Ông Cửu cùng Thủy Thiên Kỳ mở miệng, Hạ Lâm Uyên nói: “Các ngươi có biết, lúc trước ta ở đây mở tiệc chiêu đãi là ai hay không?”
Ông Cửu cùng Thủy Thiên Kỳ đều lắc đầu.

Trên mặt Hạ Lâm Uyên hiện lên một mảng âm trầm, nói: “Những vị khách đó, phân biệt đến từ nhiều thế lực cổ xưa, có ma tộc Hoàn thị, Âm Sát Minh Điện, Thiên Cơ Đạo Môn, Phần Dương Giáo...”

Hắn một hơi báo ra mười mấy thế lực cổ xưa.

Sau đó, ánh mắt hắn đảo qua Ông Cửu và Thủy Thiên Kỳ, nói:

“Bọn họ... Tương tự cũng là vì chuyện Tô Dịch gây ra mà đến!”

Ông Cửu cùng Thủy Thiên Kỳ đồng loạt biến sắc.

Hôm nay, hành động Tu Di tiên đảo vừa mới chấm dứt, mà ở đêm nay, các thế lực cổ xưa đã tìm tới cửa!

Không thể nghi ngờ, đám người Hoàn Thiếu Du chết, đã hoàn toàn dẫn phát lửa giận của các thế lực cổ xưa đó.

“Xin hỏi tam trưởng lão, bọn họ lần này đến, chẳng lẽ là muốn liên thủ đối phó Tô Dịch?”

Ông Cửu trầm giọng hỏi.

“Không.”

Hạ Lâm Uyên lắc đầu nói: “Bọn họ là muốn hướng hoàng thất Đại Hạ chúng ta đòi một cái thái độ, hoặc là nói, là để hoàng thất Đại Hạ chúng ta làm ra một cái lựa chọn.”

“Hoặc là, hoàng thất Đại Hạ chúng ta từ bỏ che chở Tô Dịch, không nhúng tay việc này nữa.”

“Hoặc là... hoàng thất Đại Hạ chúng ta tính cả Tô Dịch ở trong, sẽ bị thế lực cổ xưa sau lưng bọn họ coi là kẻ địch!”

Nghe xong, tâm tình Ông Cửu và Thủy Thiên Kỳ lặng yên trở nên trầm trọng.

Hít sâu một hơi, Thủy Thiên Kỳ nói: “Xin hỏi tam trưởng lão lại là trả lời bọn họ như thế nào?”

Hạ Lâm Uyên thản nhiên nói: “Ta rất rõ, bệ hạ cùng các ngươi đều cực coi trọng Tô Dịch kẻ này, nhưng chuyện lần này khác, đã nghiêm trọng đến mức đủ để ảnh hưởng đến an nguy của hoàng tộc Đại Hạ chúng ta. Hôm nay bệ hạ không có mặt, dù là ta, cũng rất khó làm ra một cái quyết đoán rõ ràng.”

Nói đến đây, hắn vẻ mặt trang trọng nghiêm túc nói: “Tối nay, ta sẽ triệu tập toàn bộ đại nhân vật của hoàng tộc, cùng nhau thương thảo việc này, muộn nhất ba ngày sau, sẽ cho các thế lực cổ xưa đó một câu trả lời rõ ràng.”

Ba ngày!

Trong lòng Ông Cửu cùng Thủy Thiên Kỳ căng thẳng, hít thở cũng nghẹn lại.

“Hai vị, ta hy vọng các ngươi rõ, ở trên sự việc đủ để nguy hiểm cho hoàng thất Đại Hạ chúng ta cỡ này, tuyệt đối chớ hành động theo cảm tình, thứ đầu tiên phải cân nhắc, tự nhiên là lợi ích của hoàng thất Đại Hạ chúng ta.”

Ánh mắt Hạ Lâm Uyên nhìn quét Ông Cửu cùng Thủy Thiên Kỳ, “Các ngươi cảm thấy thế nào?”

Ông Cửu im lặng một lát, nói: “Tam trưởng lão, chuyện này tự nhiên cần thận trọng thận trọn nữa, nhưng nếu chúng ta làm ra quyết đoán, bất lợi đối với Tô Dịch, chờ lúc bệ hạ quay về, chỉ sợ cũng không dễ báo cáo kết quả.”

Hạ Lâm Uyên nhíu mày, lạnh lùng nói: “Buồn cười! Một tên Tô Dịch mà thôi, thật là kỳ tài có một không hai khó gặp, nhưng so sánh với một mình hắn, ở trên việc này, lấy an nguy cùng ích lợi của hoàng thất Đại Hạ làm trọng, mới là cách làm chính xác nhất, dù là bệ hạ ở đây, cũng nhất định sẽ như thế!”

Dừng một chút, Hạ Lâm Uyên giọng điệu lạnh nhạt nói: “Hoặc là nói, Ông Cửu ngươi cho rằng, thế nào cũng phải bởi vì một gã Tô Dịch, mang hoàng thất Đại Hạ chúng ta kéo tới trong một vũng nước đục như vậy, mới cam tâm?”

Ông Cửu đột nhiên biến sắc, nói: “Lão nô không dám.”

“Ta mệt rồi, các ngươi lui xuống đi.”

Hạ Lâm Uyên phất tay, hạ lệnh trục khách.

Trong lòng Ông Cửu thầm than một tiếng, nói: “Tam trưởng lão, trước khi đi, lão nô còn có một chuyện thỉnh giáo.”

“Nói.”

Hạ Lâm Uyên mặt không biểu cảm.

Ông Cửu giương mắt nhìn về phía Hạ Lâm Uyên, trầm giọng nói: “Tam trưởng lão đã chưa thật sự làm ra quyết đoán, vì sao lại phải ở hôm nay giam hai người Nguyên Hằng cùng Bạch Vấn Tình?”

Hạ Lâm Uyên nhíu mày, như bị Ông Cửu chất vấn có chút không thoải mái.

Sau đó, hắn giọng điệu lạnh nhạt nói: “Hôm nay lúc mở tiệc chiêu đãi cường giả các thế lực cổ xưa, ta từng đáp ứng, ở trước khi hoàng thất Đại Hạ chúng ta làm ra quyết đoán, sẽ không để Tô Dịch tự tiện rời khỏi thành Cửu Đỉnh. Cho nên liền làm một ít chuẩn bị trước, tạm thời giữ lại hai người đó. Các ngươi yên tâm, ta còn khinh thường cho đi thu thập hai tiểu nhân vật như vậy, chờ sự việc giải quyết, sẽ thả bọn họ rời khỏi.”

Ông Cửu trợn to mắt, kinh ngạc giận dữ đan xen.

Lòng Thủy Thiên Kỳ chìm vào đáy vực.

Hai người đều ý thức được, chuyện phiền toái rồi!

...

Sau khi rời khỏi phủ đệ của Thiên Dương vương, tâm tình Ông Cửu và Thủy Thiên Kỳ đều trầm trọng vô cùng.

“Bệ hạ nếu có mặt, nhất định sẽ không tùy ý Thiên Dương vương làm bậy như thế!”

Ông Cửu giận dữ.

Thủy Thiên Kỳ ánh mắt bình tĩnh, nói: “Ở dưới thế cục nghiêm trọng cỡ này, Thiên Dương vương lấy an nguy hoàng tộc làm trọng, cũng không có chỗ nào đáng chỉ trích, hắn duy nhất làm sai, đó là không nên giam giữ Nguyên Hằng cùng Bạch Vấn Tình.”

Trong lòng Ông Cửu bộp một tiếng, sắc mặt biến ảo, “Nếu để Tô Dịch biết, lấy tính tình không kiêng kị gì đó của hắn, sợ là thế nào cũng cầm kiếm giết vào Thiên Mang sơn!”

Thủy Thiên Kỳ cũng trầm mặc.

Hai người đều từng sớm kiến thức thủ đoạn của Tô Dịch, rất rõ Tô Dịch là người như thế nào, nhìn như bình thản không có gì lạ, nhưng trong xương tủy lại cực ngạo, xưa nay không sợ hãi gì.

Ma tộc Hoàn thị cường đại cỡ nào, đủ để hoàng thất Đại Hạ kiêng kị ba phần.

Nhưng Tô Dịch lại căn bản không đặt nó ở trong mắt!

Bạn cần đăng nhập để bình luận