Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1931: Nhân từ (1)

“Đừng lãng phí thời gian, nói chuyện chính.”
Cách đó không xa, Tô Dịch ngồi ở trong ghế mây có chút mất kiên nhẫn.

Hắn sở dĩ thẳng đến giờ phút này mới thả ra Diệp Tốn, chính là vì người này quá lắm mồm, nói lời thừa nhiều lắm!

Diệp Tốn gật đầu nói: “Vâng!”

Ánh mắt hắn nhìn về phía Diệp Thanh Hà, nói: “Sự việc cũng đã phát triển đến bực này, ngươi cảm thấy nên thu thập tàn cục như thế nào?”

Diệp Thanh Hà ổn định tâm thần, nói: “Dựa hết vào thúc phụ làm chủ là được!”

Ánh mắt Diệp Tốn thì nhìn về phía Tô Dịch, nói: “À thì... Tô huynh có gì muốn nói phải không?”

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn thầm kêu một tiếng nguy hiểm, thiếu chút nữa mở mồm đã gọi ra hai chữ “Tỷ phu”!

Chẳng qua, cho dù chưa gọi tỷ phu, khi nhìn thấy Diệp Tốn vậy mà lại đi dò hỏi ý tứ Tô Dịch, mọi người ở đây vẫn kinh ngạc một phen.

Kẻ này rốt cuộc là ai, không chỉ khiến ông chủ Tường Vân lâu rất cung kính, ngay cả Diệp Tốn lão tổ cũng đối với hắn kính trọng có thừa?

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tô Dịch đều càng thêm khác nhau.

“Chuyện Quỷ Xà tộc các ngươi, do ngươi tới giải quyết là được.”

Tô Dịch nói xong, chỉ Hạng Điềm của Huyết Trĩ yêu tộc, “Ta đáp ứng thả cô ta một con đường sống, đợi lát nữa để cô ta rời khỏi đi.”

Diệp Tốn sảng khoái gật đầu: “Vâng.”

Hạng Điềm uể oải nhất thời mừng rỡ, kích động hướng về Tô Dịch hành lễ nói: “Đa tạ đại nhân giơ cao đánh khẽ!”

“Về phần nàng, trước giữ lại một mạng, đợi lát nữa ta có việc hỏi nàng.”

Tô Dịch liếc Giang Ánh Liễu một cái.

Giang Ánh Liễu tuy là đệ tử của Bì Ma, nhưng rõ ràng vẫn chẳng hay biết gì, căn bản không biết chân tướng một hồi họa loạn kia xảy ra ở Thái Huyền động thiên năm trăm năm trước.

Hơn nữa nữ tử này vẫn tự cho mình là truyền nhân Thái Huyền động thiên, một lần này liên hợp Diệp Đông Hà cùng nhau ra tay, mục đích cuối cùng cũng là vì mang Tam Thốn Thiên Tâm về Đại Hoang.

Phần dụng tâm này, cùng với Giang Ánh Liễu lúc trước tác phong thà chết cũng không cúi đầu, khiến Tô Dịch rất khó xuống tay độc ác trực tiếp diệt nàng.

“Vâng.”

Diệp Tốn một lần nữa sảng khoái đáp ứng.

Giang Ánh Liễu mím môi, im lặng không nói.

“Chuyện khác, do ngươi tới giải quyết là được, ta ở bên ngoài chờ.”

Tô Dịch nói xong, vươn người đứng dậy, thu hồi ghế mây, bước ra ngoài đại điện.

Lão đồ tể vội vàng đuổi theo.

Nhìn theo bóng dáng hai người biến mất ở ngoài đại điện, lại không có một ai dám đi ngăn trở.

Thiếu nữ váy đen kìm lòng không được nhớ tới lời Tô Dịch lúc trước nói.

Hắn lần này đến, chỉ vì làm ba sự kiện.

Một, bình ổn Quỷ Xà tộc nội loạn.

Hai, trừng trị đầu sỏ gây nên trận sóng gió này.

Tuy Tô Dịch cũng chưa nói ra chuyện thứ ba.

Nhưng bây giờ, hai việc trước hắn nói, đã thực hiện được!

Điều này làm thiếu nữ váy đen không khỏi hoảng hốt, cái này ở lúc trước, ai dám tín?

...

Ngoài tổ từ đại điện.

Đã tụ tập rất nhiều tộc nhân Quỷ Xà tộc.

Khi nhìn thấy Tô Dịch cùng lão đồ tể đi ra, đám người xôn xao một phen, tự giác tránh ra một con đường.

Chuyện xảy ra ở trong đại điện, sớm bị bọn họ thu hết đáy mắt, cũng nhìn thấy Diệp Tốn lão tổ khi đối đãi Tô Dịch, là kính trọng cỡ nào.

Dưới tình huống bực này, ai dám ngăn trở?

Đồ Dong trong rung động mang theo kính sợ.

Sớm từ lúc trên Vân Lâu bảo thuyền tiến đến thành Thiên Gia, hắn đã kiến thức chiến lực của Tô Dịch là nghịch thiên cùng đáng sợ cỡ nào.

Nhưng hắn lại hoàn toàn không ngờ, thiếu niên áo bào xanh này có thể đủ ở trong cơn bão hôm nay ngăn cơn sóng dữ, một lần hành động bình định cục diện!

Đến lúc này, khi nhìn thấy bóng người Tô Dịch đi ra, Đồ Dong quả thực như nhìn thần linh!

Lão bộc Thập Tam thì theo bản năng trốn ở trong đám người.

Lão cúi đầu, hai tay* thu ở trong tay áo nắm chặt, trong lòng tràn đầy thấp thỏm cùng bất an.

* nguyên văn tác giả, mặc dù Thập Tam bị lão đồ tể xé mất một cánh tay, đồng thời trong truyện chưa từng nhắc tới năng lực hồi phục cơ thể

Lúc trước Tô Dịch tiến vào tổ từ đại điện, lão còn từng lạnh giọng châm chọc, nói đây không phải Tường Vân lâu, ông chủ Tường Vân lâu cũng không bảo vệ được Tô Dịch nữa.

Nhưng hôm nay, ông chủ Tường Vân lâu không chỉ đã đến đây, ngay cả Diệp Tốn lão tổ cũng đối với Tô Dịch kính trọng có thừa, thế này bảo Thập Tam làm sao không kinh hãi?

Thậm chí, dứt bỏ những thứ này không nói, chỉ dựa vào một màn Tô Dịch thoải mái chém giết Diệp Kính, đã khiến Thập Tam ý thức được, Tô Dịch muốn giết lão, căn bản không cần ông chủ Tường Vân lâu hỗ trợ!

Lão cũng sẽ không quên, Tô Dịch lúc ấy từng nói, sẽ cho lão một cơ hội chịu chết!

Thập Tam không muốn chết, lại càng không muốn đi chịu chết.

Cho nên, lão trốn ở sâu trong đám người, hận không thể hóa thành người trong suốt, trực tiếp bị Tô Dịch xem nhẹ.

Nhưng ra ngoài Thập Tam dự kiến, Tô Dịch lại cố tình đi về phía lão!

Tâm tình Thập Tam cũng chìm vào đáy vực, tay chân lạnh toát.

“Lời ta nói vẫn tính, ngươi muốn ra tay thử chút hay không?”

Tô Dịch hỏi.

Thân thể Thập Tam cứng đờ, cúi đầu, cay đắng nói: “Tiểu lão nghe nói, kiếm của tiên nhân, không chém con kiến, tiểu lão có mắt không tròng, còn xin đại nhân coi ta như con kiến, giơ cao đánh khẽ, giữ lại một đường sống cẩu thả sống trộm!”

Lão đồ tể bật cười, “Tên tạp mao này, cũng thật đủ nhát gan.”

Tô Dịch thấy một màn như vậy, chợt cảm thấy vô vị, chỉ chỗ tổ từ đại điện, nói: “Đợi lát nữa tự mình đi lĩnh phạt.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận