Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 960: Biển khổ (1)

Nhưng không chờ bọn họ phản ứng ——
Ầm! !

Thân thể Tiền Thiên Long chợt gấp khúc, hai đầu gối hung hăng đập xuống đất, chấn động toàn bộ đại điện đều run lên.

Bát đĩa trên bàn trước mặt mọi người đều rung động một trận hỗn loạn.

Toàn trường tĩnh mịch, tiếng kim rơi có thể nghe thấy.

Tùy ý một chưởng, đã trấn áp Tiền Thiên Long quỳ xuống!

Vị nội môn chân truyền đệ tử Vân Thiên thần cung này, đặt ở trong một thế hệ trẻ tuổi của Đại Hạ, cũng có thể xưng tuấn kiệt, đủ để các nhân vật thế hệ trước trong thế tục xấu hổ không bằng.

Nhưng, ở dưới một chưởng này, hắn chỉ chống đỡ không đến ba hơi thở, trực tiếp quỳ.

Không chịu nổi một đòn!

Sau bàn cách đó không xa, Tô Dịch uống một chén rượu, giọng điệu tùy ý nói: “Không phục thì đứng lên, dù sao rảnh rỗi không có việc gì, ta liền cho ngươi quỳ đến tâm phục khẩu phục mới thôi.”

Tiền Thiên Long quỳ rạp trên mặt đất.

Thân là nội môn đệ tử Vân Thiên thần cung, tu hành đến nay, hắn vẫn là lần đầu bị áp bách quỳ xuống đất!

Loại tư vị khuất nhục đó như thủy triều mãnh liệt không ngừng ập vào trong lòng, lửa giận vô tận kích thích hắn trợn mắt muốn nứt, cả người lâm vào trong nổi giận.

Thanh âm Tô Dịch còn đang phiêu đãng, hắn đã đứng bật dậy, chợt phất tay áo bào.

“Đi tìm chết!”

Vù!

Một thanh phi đao màu vàng giống như mỏ chim bắn ra, nhanh như điện.

Hoắc Vân Sinh và Tôn Phong khẽ biến sắc, Kim Loan Cốt Linh Đao!

Đây là đại sát khí trong tay Tiền Thiên Long, bình thường sẽ không tùy tiện vận dụng, là một vị trưởng lão Hóa Tiên cảnh của tông môn tự tay luyện chế, lực sát phạt kinh người.

Rắc!

Tô Dịch bấm tay bắn ra, phi đao màu vàng giống như mỏ chim này bùng nổ ở giữa không trung, trực tiếp giống như giấy, mảnh vụn bay ra tung tóe.

Mà theo bàn tay Tô Dịch ở trên không tùy ý nhấn một cái.

Ầm!

Tiền Thiên Long một lần nữa bị trấn áp quỳ xuống, lực lượng cấm trận bao trùm trên mặt đất cũng bị chấn động dâng trào mãnh liệt như thủy triều.

Hoắc Vân Sinh và Tôn Phong đều không khỏi hít ngược khí lạnh.

Nếu nói Tiền Thiên Long lần đầu tiên bị trấn áp, là vì lơ là sơ ý, vậy một lần này bị trấn áp, đâu có thể nào là sơ ý có thể giải thích?

Cái này chỉ có thể chứng minh, Tô Dịch đến từ Đại Chu kia, có thực lực đủ để nghiền áp Tiền Thiên Long!

“Đáng chết!”

Tiền Thiên Long rống giận, gò má xanh mét, giống như con thú cuồng nộ, lại lần nữa giãy dụa đứng dậy, khí tức toàn thân càn quét, đang muốn lao tới.

Ầm!

Theo bàn tay Tô Dịch nhấn một cái, Tiền Thiên Long lại lần nữa quỳ xuống, đầu gối cũng chảy ra máu, thân thể bởi đau đớn mà khẽ run rẩy lên.

Thanh Nha cũng nhịn không được muốn vỗ tay khen hay, ánh mắt lấp lánh, tràn đầy vui mừng, thủ đoạn trấn áp như bẻ gãy nghiền nát bực này, không thể nghi ngờ quá sảng khoái rồi.

Trong lòng Nguyên Hằng và Bạch Vấn Tình cũng rung động liên tục, cực kỳ sảng khoái.

Lúc trước, Tiền Thiên Long này giọng điệu kỳ quái, mắt cao hơn đỉnh, lời nói cử chỉ tràn đầy ý cả vú lấp miệng em.

Nhưng bây giờ, lại như bóng cao su, không ngừng bị trấn áp quỳ xuống, chật vật cỡ nào, không chịu nổi cỡ nào!

Dù là Lăng Vân Hà, trong lòng cũng thầm sướng một phen.

Đám truyền nhân Vân Thiên thần cung này, tu sĩ bình thường quả thực không dám trêu chọc, cho dù bọn họ kiêu ngạo nữa, tuyệt đại đa số tu sĩ, sợ cũng giận mà không dám nói gì.

Đáng tiếc, bọn họ lần này đụng phải Tô Dịch!

“Nằm úp sấp làm cái gì, tiếp tục.”

Phía sau bàn, Tô Dịch mở miệng, từ đầu đến cuối, hắn ngồi vững như núi, nhàn nhã tự nhiên.

“Lão tử giết...”

Một câu, đã kích thích Tiền Thiên Long hoàn toàn đánh mất lý trí, đang muốn liều mạng.

“Đủ rồi!”

Hoắc Vân Sinh quát, sắc mặt lạnh như băng, “Tiền sư đệ, còn ngại không đủ mất mặt sao! ? Còn tiếp tục như vậy, ngươi thực cho rằng có cơ hội thắng lợi?”

Vẻ mặt Tiền Thiên Long lúc sáng lúc tối, lại thoáng bình tĩnh một chút, không dám làm bậy nữa.

Hắn không ngu, vừa rồi chỉ là bị lửa giận làm váng đầu, bây giờ sau khi bình tĩnh, lại làm sao không rõ, tuy đều là tu vi Ích Cốc cảnh trung kỳ, nhưng khi thật sự ra tay, mình căn bản không phải đối thủ của Tô Dịch?

Chỉ là, vừa nghĩ đến một màn vừa rồi bị liên tục trấn áp quỳ xuống, Tiền Thiên Long hãy còn phẫn hận khó tan, xấu hổ và giận dữ muốn chết, cũng mang Tô Dịch hận đến tận xương tủy.

Ánh mắt Hoắc Vân Sinh lạnh lùng nhìn về phía Tô Dịch, nói: “Chúng ta trái lại không ngờ, Đại Chu không chỉ xuất hiện một Nguyệt Thi Thiền, còn có nhân vật lợi hại như Tô đạo hữu.”

Tô Dịch cầm lấy bầu rượu, rót một chén rượu, thuận miệng nói: “Các ngươi ai nếu không phục, đều có thể nhân cơ hội này thử một lần, nếu không...”

Hắn cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch, lúc này mới nói: “Về sau muốn để Tô mỗ dạy các ngươi làm người, cũng không có cơ hội cỡ này.”

“Ngươi...”

Sắc mặt Hoắc Vân Sinh trầm xuống.

Tôn Phong khuyên can: “Hoắc sư huynh, không cần tức giận với hắn người bực này, chính như trước đó ngươi nói, chúng ta tức giận nữa, cũng phải nể mặt Văn sư tỷ, đợi tới thành Linh Khúc, đường ai nấy đi là được.”

Hoắc Vân Sinh hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Tôn Phong nâng Tiền Thiên Long từ trên mặt đất dậy, sau đó nhìn về phía Tô Dịch, vẻ mặt lạnh như băng, nói: “Việc hôm nay, sẽ không xong ở đây, Tô đạo hữu tự giải quyết cho tốt.”

Dứt lời, liền dẫn theo Tiền Thiên Long rời khỏi.

Trong đại điện chỉ còn lại đám người Tô Dịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận