Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 686: Tự đánh mặt (1)

Nhưng chỉ trong nháy mắt ——
Phành!

Tấm gương báu đồng xanh này đột ngột nổ tung.

Gương đồng trong tay sĩ tốt do đại sư Đại Chu quân xa doanh luyện chế, tên gọi “Động Chân* Linh Giám”, có thể phân biệt người dịch dung sửa dung mạo, nhìn thấu ngụy trang kẻ đó.

* quan sát chân thực

Cũng có thể thấy rõ thuật hóa hình của loài yêu mỵ.

Đương nhiên, bảo vật này chỉ hữu dụng nhằm vào nhân vật tu sĩ nguyên đạo trở xuống.

Nhưng lúc này, bảo vật này lại vô duyên vô cớ vỡ mất!

Đây vẫn là chuyện trước kia đều chưa từng xảy ra.

Sĩ tốt đó đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó biến sắc, rống lên: “Có tình huống! !”

Thanh âm truyền bốn phía.

Binh lính đóng ở phụ cận Long Môn quan đều cầm binh khí, ánh mắt như tia chớp sắc bén, đồng loạt đặt ở trên người Tô Dịch.

Khí tức lạnh lẽo nhất thời như gió bão thổi quét ra.

Đám người đang xếp hàng ở phía sau đều hoảng hốt, đều ở trong tiếng kinh hô tránh đi xa xa, ánh mắt ai cũng kinh nghi nhìn về phía Tô Dịch.

Lập tức, xung quanh Tô Dịch trống trơn, trở thành tiêu điểm toàn trường chú ý.

Không khí cũng trở nên áp lực.

Tô Dịch đứng ở nơi đó, thanh thản như cũ, chỉ có lông mày hơi nhíu lại.

Bảo bối “gương đồng” nho nhỏ này, không khỏi cũng quá kém cỏi, bị khí tức thần hồn mình đụng chạm một chút mà thôi, trực tiếp vỡ luôn...

“Ngươi là người phương nào, mau chóng xưng tên ra, nếu không, giết không cần hỏi!”

Sĩ tốt đó quát to, ánh mắt hung hãn.

Sĩ tốt khác ở phụ cận đều kết làm chiến trận, mặc áo giáp, cầm binh khí, binh khí cầm trong tay đều đồng loạt nhắm vào Tô Dịch, tạo thế chờ đợi.

Những kẻ này đều là tinh binh hãn tướng, có tu vi, trải qua không biết bao nhiêu huyết chiến, xa không phải võ giả tầm thường có thể so sánh.

Khi khí thế bọn họ cùng nhau khuếch tán ra, làm những người đi đường phụ cận đều run như cầy sấy.

Không đợi Tô Dịch mở miệng, đỉnh tường thành cao lớn chắc chắn kia truyền đến một thanh âm lạnh lùng nặng nề như sấm:

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Đó là một nam tử trung niên áo bào xám lưng đeo trường đao, ở cao nhìn xuống, ánh mắt tập trung ở trên người Tô Dịch.

“Khởi bẩm Vệ thống lĩnh, lúc trước ty chức lấy ‘Động Chân Linh Giám’ phân biệt thân phận người này, bảo vật này đột ngột vỡ nát, thuộc hạ hoài nghi, thân phận người này có vấn đề!”

Sĩ tốt đó lớn tiếng trả lời.

Mắt trung niên đeo đao lập tức trở nên sắc bén khiếp người, nói: “Các ngươi còn thất thần làm cái gì, mau bắt hắn, điều tra rõ thân phận này, nếu dám phản kháng, giết chết ngay tại chỗ!”

Khí thế hùng hổ.

“Rõ!”

Các sĩ tốt kia đều ầm ầm nhận lệnh, ánh mắt nhìn về phía Tô Dịch đều không tốt.

Tô Dịch ngẩn ra, nói: “Ngay cả một cơ hội nói chuyện cũng không cho?”

“Ngươi nếu bó tay chịu trói, chúng ta tự sẽ cho ngươi cơ hội giải thích!”

Binh lính kia lúc trước nghi hỏi Tô Dịch lạnh lùng mở miệng, sau đó vung tay, “Lên, bắt người này!”

Người đi đường nơi xa thấy một màn như vậy, đều không khỏi lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, người trẻ tuổi này thật đúng là ngu xuẩn, ở dưới nhiều tầng điều tra sàng lọc vậy, lại còn mưu toan lẻn vào Long Môn quan, không phải muốn chết sao?

Ầm!

Các sĩ tốt đó tiến lên, lấy thế xúm lại ép về phía Tô Dịch.

Ánh mắt Tô Dịch lạnh nhạt.

Hắn lựa chọn xếp hàng vào Long Môn quan, vốn không tính gây ra động tĩnh gì, nhưng bây giờ xem ra, rõ ràng là không có khả năng.

“Thôi được, xông qua cửa ải này là được.”

Tô Dịch thầm nghĩ.

Hắn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, khiến không ít người cho rằng hắn đã bị dọa, sợ tới mức không dám phản kháng, lúc này liền có hai binh sĩ hung hãn dẫn đầu lao lên, muốn bắt giữ hắn.

Phành! Phành!

Trước mắt mọi người nhoáng lên, Tô Dịch đứng ở nơi đó không nhúc nhích, hai sĩ tốt hung hãn này lại hung hăng bay ngược đi, rơi xuống đất, thất khiếu chảy máu, cả người run rẩy.

Một màn đột nhiên tới này, khiến mọi người đều cả kinh.

“Mau, cùng lên!”

Có người quát to.

Ước chừng hơn trăm sĩ tốt đều rút đao ra khỏi vỏ, lưỡi đao sáng như tuyết dày đặc như rừng, đều nhịp, cùng nhau lao về phía Tô Dịch.

Ầm!

Mặt đất chấn động, hơn trăm binh lính thân trải trăm trận có tu vi trong người đồng thời xuất động, uy thế cỡ đó, đều có thể khiến nhân vật cảnh giới tông sư tuyệt vọng.

Tô Dịch vẫn không nhúc nhích, chỉ như chán đến chết vung tay áo bào.

Ssau đó, ở dưới ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn chăm chú của mọi người, rậm rạp hơn trăm sĩ tốt kia, đều như gặp cơn bão thổi quét, từng cái bóng người bay lên không trung!

“A ——!”

“Đáng chết, đây là yêu thuật sao?”

“Không!”

Tiếng kêu hoảng sợ vang lên, chỉ thấy hơn trăm sĩ tốt kia ngổn ngang rơi xuống đất, tên nào cũng ngã mặt mũi bầm dập, đứt gân gãy xương, kêu thảm liên tục.

Trước Long Môn quan to lớn, một mình Tô Dịch đứng cô đơn, xung quanh đều là tàn binh bại tốt!

Một màn cỡ đó, khiến mọi người xa xa quan sát đều hít sâu một hơi, dại ra ở đó, phẩy tay áo một cái mà thôi, đánh bại hơn trăm binh sĩ hung hãn! ?

“Ngươi rốt cuộc là ai? Biết hậu quả của làm như vậy hay không?”

Trên tường thành, sắc mặt trung niên đeo đao kia cũng thay đổi, lớn tiếng quát to.

Lúc trước, hắn vốn tưởng Tô Dịch một thiếu niên như vậy, cũng không phải nhân vật nào lợi hại, cho dù trên người có vấn đề, sợ cũng không dám phản kháng.

Dù sao, đây là Đại Chu Long Môn quan! Là một trong bốn cửa ải đứng đầu hoàng đô!

Đừng nói là võ giả tầm thường, dù là mạnh như tiên thiên võ tông, cũng không dám tự tiện làm bậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận