Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 203: Động sát tâm (1)

Vui sướng trên mặt Phong Hiểu Phong dần dần biến mất, lặng lẽ một lát, đột nhiên nặn ra nụ cười, nói: “Như vậy cũng rất tốt.”
“Không tốt chút nào cả.”

Ánh mắt Tô Dịch đảo qua đình viện đổ nát lụi bại kia, cuối cùng dừng ở trên một cái nồi đen bắc trên lửa.

Trong nước canh sôi trào, chỉ có cám ít đến đáng thương đang chìm nổi.

Tâm tình Tô Dịch cũng trở nên trầm thấp.

“Tô Dịch sư huynh, chuyện trước kia đều đã qua, bây giờ ta chỉ là tên tàn phế, tuy cuộc sống nghèo khó một chút, nhưng miễn cưỡng cũng có thể sống sót.”

Phong Hiểu Phong ngẩng đầu, nghiêm túc nói, “Ta cũng không cần ngươi đồng tình, cũng không cần giúp, ngươi có thể đến thăm ta, ta đã rất vui rồi.”

“Nhưng ta không vui.”

Tô Dịch vỗ vỗ bả vai Phong Hiểu Phong, “Ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, sợ hãi ta đi giúp ngươi báo thù, sợ hãi ta một khi xuất hiện, sẽ bị những kẻ năm đó từng ức hiếp chúng ta trả thù.”

Nói đến đây, Tô Dịch cười cười, ánh mắt sâu thẳm mà lạnh lùng, “Nhưng ngươi đại khái không thể ngờ được, ta lần này trở về, chính là vì thanh toán thù hận năm đó, chém hết phiền muộn trong lồng ngực!”

Phong Hiểu Phong kinh ngạc nói: “Sư huynh ngươi muốn báo thù? Chẳng lẽ...”

“Không sai, tu vi ta đã khôi phục lại.”

Tô Dịch gật gật đầu, trong lòng lại bổ sung một câu, “Hơn nữa, ta đã không giống với trước kia, không chỉ muốn báo thù, còn muốn giúp ngươi chữa lại đôi chân phế bỏ!”

Phong Hiểu Phong ngạc nhiên lẫn vui mừng hò hét: “Đây thật đúng là tin tức cực tốt! Ha ha ha ha...”

Hắn cười to, cười cười khóe mắt lại có nước mắt trào ra.

Hắn chợt liên tục hít sâu vài lần, nước mắt sắp rơi xuống kia bị gắt gao ức chế, lặng yên bốc hơi không thấy nữa.

Nam nhi có lệ không dễ rơi.

Phong Hiểu Phong nâng tay day day hốc mắt, tự giễu nói: “Ta rất lâu rồi cũng chưa từng vui như vậy, thế mà có chút thất thố.”

Sau đó, hắn lại lắc đầu nói: “Tô Dịch sư huynh, ta vẫn là không đề nghị ngươi báo thù, cho dù tu vi ngươi khôi phục lại, nhưng những kẻ đó phần lớn thân thế hiển hách, nơi này lại là quận thành Vân Hà, là địa bàn của bọn hắn, ngươi làm như vậy, quá nguy hiểm!”

Hắn hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn Tô Dịch nói: “Quân tử báo thù, mười năm không muộn, lấy thiên tư của sư huynh ngươi, về sau nhất định lấy trở thành võ đạo tông sư, đến lúc đó lại báo thù cũng không muộn.”

Tô Dịch cười cười, nói: “Hiểu Phong, ta đã dám đến, thì tự có nắm chắc kết thúc tất cả. Huống chi, ta không phải là quân tử, không nhịn được lâu như vậy.”

Phong Hiểu Phong trầm mặc một lúc, cay đắng nói: “Nhưng... Nhưng ta hôm nay đã không giúp được ngươi...”

Tô Dịch thuận miệng nói: “Ngươi năm đó ở Thanh Hà kiếm phủ đã giúp ta rất nhiều lần, một lần này, để một mình ta là được.

Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: “Lần này tìm ngươi, cũng không phải là vì đạt được hỗ trợ của ngươi, mà là Tô Dịch ta thiếu nợ ngươi quá nhiều ân tình, nếu là không báo đáp, trong lòng khó yên.”

Phong Hiểu Phong thở dài nói: “Những việc năm đó căn bản không đáng nhắc tới, chưa từng nghĩ, sư huynh ngươi còn đều nhớ rõ.”

“Ta có thể nào quên.”

Tô Dịch chắp tay sau lưng, ánh mắt nổi lên nét hồi ức, “Mùa thu năm bốn trăm chín mươi sáu lịch Đại Chu, năm ấy ta mười bốn tuổi, vừa mới tiến vào Thanh Hà kiếm phủ tu hành hai tháng.”

“Ngày đó là mùng Một tháng Mười Một, ta lĩnh ba bình đan dược cùng mười viên linh thạch, trên đường quay về, bị Kinh Hổ dẫn người vây chặn, bức bách ta giao ra đan dược cùng linh thạch trong tay.”

“Ta tự nhiên không giao, sau đó bị bọn họ vây đánh một trận, khi ngã xuống đất, đầy người là máu.”

“Có rất nhiều ngoại môn đệ tử thấy, lại kiêng kị bởi bọn Kinh Hổ khí thế độc ác, không có một ai dám đi lên cứu ta.”

“Chỉ có ngươi tiểu tử này không sợ chết, một mình ngu ngốc xông ra, muốn cõng ta đi chữa thương, lại bị bọn Kinh Hổ cũng đánh một trận, bị thương so với ta còn nặng hơn, làm hại ta khi hồi lại một chút, còn phải cõng ngươi trở về.”

Nghe tới đây, Phong Hiểu Phong không khỏi cười lên hề hề, nói: “Ai không có lúc trẻ tuổi, ta lúc đó cũng thật đơn thuần, chân thực nhiệt tình, gặp chuyện bất bình, tuy bị đánh một trận, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng hối hận.”

Tô Dịch cũng cười cười, nói: “Về sau, hai tên vất vả chúng ta liền thành người cùng cảnh ngộ, một đoạn thời gian đó gặp xem thường, châm chọc, nói móc cùng đả kích, đều có ngươi và ta cùng nhau gánh vác, nếu không phải như thế, năm đó ta sợ là căn bản không kiên trì được.”

Phong Hiểu Phong cũng cảm khái thổn thức không thôi.

“Năm đó, ta sau khi trở thành ngoại môn kiếm thủ, vốn nghĩ chỉ cần vào nội môn, liền nhất định cũng kéo ngươi vào, ai ngờ...”

Nói đến đây, ánh mắt Tô Dịch có chút khác thường, “Ta thành đồ bỏ đi của Thanh Hà kiếm phủ, còn trở thành một người ở rể.”

Hắn nhìn về phía Phong Hiểu Phong, nói: “Càng làm ta không ngờ là, ngươi vậy mà cũng rơi vào một cái kết cục như vậy, nếu ta đoán không sai, là Niên Vân Kiều làm nhỉ?”

Phong Hiểu Phong khẽ biến sắc, ánh mắt ảm đạm xuống, cay đắng nói: “Đã biết không giấu được sư huynh.”

Tô Dịch giọng điệu lạnh nhạt nói: “Hắn đánh gãy hai chân ngươi, ta khiến hắn dùng mạng để đền lại!”

Phong Hiểu Phong nhất thời cuống lên, mở mồm muốn nói gì.

Lại bị Tô Dịch ngắt lời, cười nói: “Ngươi khẳng định là muốn nói, Niên Vân Kiều có Niên thị đứng sau lưng, tông tộc thế lực lớn, khuyên ta đừng xúc động, đúng không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận