Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 1392: Ngồi không cần nhìn ai (2)

Cho dù Lan Sa sớm đã biết, thiên hạ hôm nay sớm đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, cũng biết Đông Hoa kiếm tông quy thuận ở dưới trướng Thiên Sát huyền tông, sớm không phải một trong ba thế lực tu hành lớn lúc trước uy chấn Đại Tần.
Mà khi thấy một màn như vậy, vẫn như cũ mang tới cho Lan Sa chấn động thật lớn!

Hầu như cùng lúc đó, Khâu Thiên Xích cũng thấy Lan Sa.

Hắn đầu tiên là ngẩn ra, sau đó khẽ biến sắc, cúi đầu cáo tội một tiếng với vị ông lão áo bào đỏ kia, liền vội vàng đi qua.

Khâu Thiên Xích hạ giọng quát: “Lan Sa, mặc kệ ngươi là tới làm gì, mau rời khỏi, đây không phải chỗ ngươi nên đến!”

“Ta...”

Lan Sa vừa muốn nói gì, Tô Dịch liếc tông chủ Đông Hoa kiếm tông này một cái, nói: “Là ta dẫn hắn đến.”

Lúc trước, Khâu Thiên Xích chỉ lo răn dạy Lan Sa, vẫn chưa chú ý tới Tô Dịch.

Sau khi thấy rõ dung mạo của đối phương, Khâu Thiên Xích không khỏi hít vào khí lạnh, Tô Dịch! ! ?

Cùng lúc đó, Bố Phàm ở bên cũng lên tiếng giới thiệu: “Mạc đạo hữu, vị này là Tô Dịch Tô đại nhân, là khách nhân tôn quý hạng nhất của Thiên Sát huyền tông chúng ta, ngươi chớ mất cấp bậc lễ nghĩa.”

Sắc mặt Khâu Thiên Xích biến ảo không ngừng một phen.

Hắn làm sao không rõ thiếu niên áo bào xanh trước mắt này là tồn tại cường đại cỡ nào?

Hắn không dám chần chờ nữa, lộ vẻ mặt áy náy, khom người chào nói: “Thì ra là Tô đại nhân, lúc trước là tại hạ lỗ mãng, mong đại nhân đừng trách!”

Lan Sa: “...”

Nàng chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt quả thực không chân thực giống như nằm mơ, trong lòng vừa chấn động vừa ngơ ngẩn.

Chưởng giáo hắn... Sao có thể biến thành bộ dạng này?

Tô Dịch thì sao, hôm nay hắn lại nên có uy thế lớn cỡ nào, mới có thể khiến chưởng giáo chỉ nghe tên, đã kinh sợ, rất cung kính?

Tô Dịch không để ý tới Khâu Thiên Xích.

Sau khi biết được chuyện Vân Lang thượng nhân chính là bị Khâu Thiên Xích tước đoạt thân phận thái thượng trưởng lão, trục xuất Đông Hoa kiếm tông, Tô Dịch đâu có thể nào vẻ mặt hòa nhã với người như vậy?

Cho nên trực tiếp không nhìn.

Hắn quay đầu nói với Bố Phàm: “Ghế của ta ở nơi nào?”

Bố Phàm vội vàng nói: “Mời Tô đại nhân đi theo ta.”

Nói xong, ở phía trước dẫn đường.

“Đi thôi, đi nghỉ trước một chút.”

Tô Dịch gọi Lan Sa một tiếng, bước về phía trước.

Lan Sa lập tức đuổi theo.

Giờ khắc này, nàng đã hoàn toàn thấy rõ, Tô Dịch đã có tư cách dự thính ở trên dốc Tùng Đào này, vậy thân phận cùng địa vị của hắn, nhất định đã sớm hoàn toàn không giống với trước kia!

Không thấy sao, ngay cả tông chủ Đông Hoa kiếm tông, ở trường hợp cỡ này cũng chỉ có thể làm một nhân vật phục vụ người khác?

Khi nhìn thấy Tô Dịch, càng cung kính có thừa!

Rất nhanh, ở dưới sự sắp xếp của Bố Phàm, Tô Dịch ngồi ở một cái bàn cách vách đá không xa.

Nhìn từ nơi này, nơi xa trời quang mây tạnh, biển mây vần vũ, phong cảnh rất tráng lệ.

“Các ngươi cũng ngồi đi.”

Tô Dịch gọi Lan Sa và Nguyên Hằng cùng nhau ngồi xuống.

Nhưng hai người đều theo bản năng lắc lắc đầu.

Không thể nghi ngờ, ở trong mắt hai người bọn họ, lấy thân phận bọn họ, ở trường hợp cỡ này ngồi xuống rõ ràng không quá thích hợp.

Tô Dịch nhíu mày, chỉ nói một chữ: “Ngồi.”

Nguyên Hằng và Lan Sa nhìn ra Tô Dịch có chút không vui, lúc này mới vội vàng ngồi xuống.

Tô Dịch nói: “Nơi đây tự có hạng người phục vụ, mà chúng ta là tới làm khách, hai người các ngươi hôm nay ngồi ở đây, uống rượu với ta là được.”

Nguyên Hằng nhếch miệng cười lên, cầm lấy bầu rượu, rót rượu giúp Tô Dịch cùng Lan Sa, nói: “Lan Sa cô nương, ngươi cũng chớ câu nệ, chủ nhân không thích nhất những lễ nghi phiền phức này.”

Lan Sa gật gật đầu, nhưng trong lòng lại có thể nào thản nhiên đối đãi giống Tô Dịch?

Chẳng qua, vừa nghĩ đến mình cũng ngồi ở trên dốc Tùng Đào này, dự thính ở trong một đám nhân vật đứng đầu, trong lòng Lan Sa cũng cảm khái ngàn vạn.

Mà ở nơi xa, khi nhìn thấy Lan Sa cũng dự thính nơi đây, vẻ mặt Đông Hoa kiếm tông tông chủ Khâu Thiên Xích biến ảo không ngừng một phen.

Hắn chỉ có thể hầu hạ các đại nhân vật kia.

Nhưng Lan Sa lại đang hưởng thụ đãi ngộ như khách quý.

So sánh như thế, khiến trong lòng Khâu Thiên Xích cảm thấy rất không phải.

“Hả? Bố Phàm đạo hữu, ngươi tại sao dẫn một số tiểu gia hỏa đi lên?”

Đột nhiên, có người phát ra tiếng cười sang sảng.

Đó là một người trung niên áo vải đay, làn da ngăm đen, dáng vẻ tùy ý, tựa chéo ở sau bàn uống rượu.

Nhất thời, ánh mắt một ít đại nhân vật ở đây, đều nhìn về phía chỗ ngồi của bọn Tô Dịch.

Bố Phàm hơi ôm quyền, nói: “Hồi bẩm Phó tiền bối, vị này chính là Tô Dịch Tô đại nhân, hai người khác, chính là hảo hữu của Tô đại nhân.”

Tô Dịch!

Cái tên này như có ma lực, khiến mọi người ở đây dừng nói chuyện với nhau, trên mặt mỗi đại nhân vật đều lộ ra nét kinh ngạc.

Ở thiên hạ hiện nay, ai có thể không biết, thiếu niên tên là Tô Dịch kia, từng lẻ loi một mình, một hơi càn quét hết cường giả Thiên Ngục Ma Đình cảnh nội Đại Chu?

Ai lại có thể chưa từng nghe nói, thiếu niên này có được chiến lực khủng bố thoải mái trấn áp giết chết đại tu sĩ Hóa Linh cảnh?

“Thì ra hắn chính là Tô Dịch.”

Một ít đại nhân vật giật mình.

“Quả nhiên trẻ tuổi như trong lời đồn.”

Cũng có người âm thầm cảm khái.

Lúc này, liền thấy người trung niên áo vải đay trước đó thu liễm dáng vẻ ngông cuồng, ngồi thẳng người, hướng Tô Dịch hơi chắp tay nói: “Lúc trước là Phó mỗ càn rỡ, nếu có bất kính, mong Tô đạo hữu chớ trách.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận