Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 825: Chân linh yêu văn (1)

Đuôi lông mày Thương Lạc Ngữ hiện lên một mảng kinh ngạc, như không ngờ, Tô Dịch có thể từ trong những bức hoạ cuộn tròn tầm thường này cứng rắn phá giải ra một cơ duyên.
“Chu huynh, vẫn mời trả lại ngọc giản màu vàng này cho chúng ta đi.”

Lận Dư Bi tiến lên, nụ cười đầy mặt, “Để cảm tạ, chờ lúc về Đại Tần, Lận mỗ chắc chắn mời Chu huynh uống một bữa rượu ra hồn.”

Tô Dịch ồ một tiếng.

Hoa Tín Phong không khỏi vui vẻ, nói: “Lận Dư Bi, ngươi cũng là đường đường phủ chủ Hồng Liên kiếm phủ, nhân vật truyền kỳ một thế hệ trẻ tuổi của Đại Tần, sao nói ra lời vô sỉ như thế?”

Nụ cười trên mặt Lận Dư Bi nhạt đi, nhíu mày nói: “Hai vị, nơi này chính là ta và Lạc Ngữ cô nương cùng nhau phát hiện, hơn nữa lúc trước những bức hoạ cuộn tròn kia, cũng trải qua hai người chúng ta điều tra, chẳng qua là lúc vừa rồi, chúng ta cũng chưa phát hiện huyền cơ trong đó mà thôi.”

Hoa Tín Phong tức giận lông mày lá liễu dựng lên.

Người mù cũng có thể nhìn ra, Lận Dư Bi là tới tranh đoạt cơ duyên.

Nàng vừa muốn nói gì, chỗ cửa đại điện, Tần Động Hư, Cố Thanh Đô, Trừng Chân các các đại nhân vật đã đi tới.

Khi nhìn thấy ngọc giản màu vàng trong tay Tô Dịch, mắt các đại nhân vật này đều sáng ngời, có chút kinh ngạc.

Từ khi tiến vào Quần Tiên Kiếm Lâu này đến nay, đây vẫn là cơ duyên đầu tiên bọn họ gặp được.

Nhưng ai cũng không ngờ, cơ duyên này lại sẽ do Chu Dịch đến từ Đại Hạ này phát hiện.

“Đây là có chuyện gì?”

Tần Động Hư hỏi.

Lận Dư Bi khẽ biến sắc, sau đó mang mọi thứ xảy ra trước đó nói một lần.

Trong lời ngoài lời chính là, cơ duyên này là hắn cùng Thương Lạc Ngữ phát hiện trước, nên thuộc về hắn cùng Thương Lạc Ngữ.

Các đại nhân vật này người già thành tinh, sao có thể nhìn không ra, Lận Dư Bi là già mồm át lẽ phải, tính chiếm trước cơ duyên này?

Ngay lúc này, Thương Lạc Ngữ nói: “Các vị tiền bối, ta cùng Lận Dư Bi đều đã quyết định, dâng ra cơ duyên này, do tất cả chúng ta lần lượt quan sát tìm hiểu.”

Lời này vừa nói ra, đám người Tần Động Hư nhất thời động lòng.

Sắc mặt Hoa Tín Phong âm trầm xuống, Thương Lạc Ngữ chết tiệt này, cũng thật biết của người phúc ta nha!

Tô Dịch từ đầu đến cuối đứng ở nơi đó, lạnh nhạt tự nhiên, thờ ơ.

Chẳng qua, khi nghe được lời của Thương Lạc Ngữ, hắn không khỏi cười cười.

“Ý Chu tiểu hữu như thế nào?”

Ánh mắt Tần Động Hư nhìn về phía Tô Dịch.

Đại nhân vật khác cũng đều nhìn qua.

Một luồng áp lực vô hình cũng tụ tập hết ở trên người Tô Dịch.

Thấy vậy, ánh mắt Lận Dư Bi và Thương Lạc Ngữ nổi lên một tia vui sướng khi người gặp họa.

“Một môn bí pháp tu luyện thần hồn mà thôi, cho các ngươi là được.”

Tô Dịch tùy tay ném ngọc giản màu vàng cho Thương Lạc Ngữ, tựa như ném ra một khúc xương.

Nhưng Tô Dịch ở sâu trong lòng đã nổi lên một tia sát khí.

Tô Huyền Quân hắn làm việc, xưa nay là ta cho ngươi, ngươi có thể nhận, ta không cho, không cho ngươi cướp.

Cho dù là một khúc xương cho chó, cũng không được!

Mọi người đều có chút bất ngờ, tựa như không ngờ người trẻ tuổi đến từ Đại Hạ này lại thức thời như thế.

Sau đó, tất cả mọi người đều cười lên.

“Không tệ, hành động này của Chu tiểu hữu, có thể nói là đạo đức tốt, làm chúng ta cũng khâm phục không thôi.”

Tần Động Hư hài lòng gật gật đầu.

Vẻ mặt đại nhân vật khác cũng dịu đi không ít.

Chỉ có trong lòng Thương Lạc Ngữ nổi lên một tia lạnh lẽo khó hiểu, hơn nữa khi ánh mắt thâm thúy lạnh nhạt đó của Tô Dịch nhìn về phía mình, liền như nhìn chằm chằm một người chết, không có cảm xúc dao động.

“Gã này tất nhiên là hận ta đến trong xương tủy rồi nhỉ?”

Thương Lạc Ngữ thầm nghĩ, nàng không bận tâm lắc lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.

Một kẻ đến từ Đại Hạ, đắc tội thì đắc tội rồi, không có gì đáng để ý.

Rất nhanh, đoàn người bọn họ rời khỏi khu vực này, tiếp tục hướng chỗ sâu trong di tích Quần Tiên Kiếm Lâu bước đi.

Trên đường, thỉnh thoảng có thể nghe được đám người Tần Động Hư phát ra tiếng kinh ngạc than thở.

Bọn họ từng xem “Tinh Nguyên Thối Thần Thuật” trong ngọc giản màu vàng kia, ý thức được đây là một thuật tu luyện thần hồn cực hiếm thấy, ai cũng như lấy được chí bảo, đuôi lông mày nổi lên nét vui mừng.

Dù là Lận Dư Bi cùng Thương Lạc Ngữ, cũng rất cao hứng.

Thấy một màn này, Tô Dịch không khỏi âm thầm lắc đầu.

Một thuật tu luyện thần hồn mà thôi, lại làm bọn họ cao hứng như thế, tựa như ăn mày thiếu hiểu biết.

“Công tử, ngươi... Thật sự không tức giận?”

Hoa Tín Phong truyền âm nói. Nàng dọc theo đường đi luôn quan sát vẻ mặt Tô Dịch, lại phát hiện người sau căn bản chưa toát ra bất cứ sự không vui cùng tức giận nào.

“Không đáng.”

Tô Dịch thuận miệng nói.

Tức giận không đến mức, ý định giết người trái lại đã có, hơn nữa rất lớn.

“Vậy thì tốt, đợi tìm được cơ duyên, lại thu thập những lão gia hỏa kia, nhất là Thương Lạc Ngữ nữ nhân này, ta thế nào cũng phải nhào nặn ả một phen mới được.”

Nói đến Thương Lạc Ngữ, Hoa Tín Phong hận đến ngứa răng.

Hai ngày trước trên tiệc tối ở Thiên Thủy sơn trang, nữ nhân này thân là truyền nhân Đông Hoa kiếm tông, lại vì cùng nhau hợp tác với đám người Tần Động Hư, không tiếc xé rách da mặt với thái thượng trưởng lão Vân Lang Thượng Nhân tông môn cô ta.

Ở sau đó, khi đám người Tần Động Hư muốn thử thực lực của Tô Dịch, nữ nhân này lại chủ động ra mặt, không biết sống chết muốn quyết đấu với Tô Dịch.

Bạn cần đăng nhập để bình luận