Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 483: Khi quá cảnh thiên nhân cũng khác nhau (1)

Đám người Văn Trường Kính tuy chưa nghe rõ nói chuyện giữa Trà Cẩm cùng Chu Tri Ly.
Nhưng khi lúc này dừng chân trước tòa đình viện này, bọn họ theo bản năng sinh ra dự cảm, kế tiếp, rất có thể chính là thời điểm quyết định sống chết của bọn họ!

Trong lúc nhất thời, bọn họ đều càng thêm thấp thỏm cùng bất an.

Nhất là Cầm Thiến, sợ tới mức mặt mày thảm đạm, nếu không phải Văn Trường Thái đỡ nàng, sợ là sớm đã gục xuống đất.

Không bao lâu, Trà Cẩm quay về, nói: “Công tử mời các vị đi vào.”

Chu Tri Ly gật gật đầu, dẫn trước đi vào Sấu Thạch cư.

Văn Trường Kính rất muốn từ chối, nhưng sau khi nhìn thấy các hộ vệ như hung thần ác sát kia phía sau Mục Chung Đình, đã hoàn toàn ủ rũ.

Lúc này, đoàn người bọn họ tựa như kẻ tù tội tới pháp trường, ai cũng gian nan cất bước, đi vào Sấu Thạch cư.

“Hả?”

Bên hồ, khi nhìn thấy một bóng người cao gầy lười biếng nằm ở trên ghế mây kia.

Bọn Văn Trường Kính vốn trong lòng sợ hãi bất lực, ai cũng như bị sét đánh, chợt mở to mắt nhìn.

Tô Dịch! ?

Tuy cách hơn một tháng không gặp, nhưng bọn Văn Trường Kính làm sao không nhận ra, thiếu niên áo bào xanh nằm ở trên ghế mây là ai?

Cầm Thiến kinh ngạc dưới, thốt ra: “Tên ăn bám, sao ngươi ở nơi này?”

Tất cả yên tĩnh.

Ánh mắt đám người Chu Tri Ly, Mục Chung Đình, Trà Cẩm đồng loạt nhìn về phía Cầm Thiến, tên ăn bám? Nữ nhân này thật to gan nha.

Bị bọn họ nhìn chăm chú như vậy, cả người Cầm Thiến cảm thấy mất tự nhiên, trong lòng thấp thỏm lại nghi hoặc, đây là tình huống gì?

Đâu chỉ nàng, ngay cả Văn Trường Kính, Văn Trường Thái cũng đều còn chưa phản ứng lại, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt chỗ nào cũng lộ ra cổ quái cùng khác thường.

Lão thái quân mơ hồ biết một ít gì đó, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Dịch, vẻ mặt lúc sáng lúc tối.

Lúc này, Tô Dịch nói với Trà Cẩm bên cạnh: “Đi pha trà.”

Trà Cẩm vội vàng đi.

Tô Dịch lại nói với Mục Chung Đình: “Làm phiền Mục đại nhân đi cầm một ít ghế tới đây.”

Mục Chung Đình cười sang sảng nói: “Tô công tử đừng khách khí, đây là việc thuộc bổn phận Mục mỗ!”

Nói xong, liền đi làm việc.

Thấy một màn như vậy, bọn Văn Trường Kính đều kinh ngạc tới mức cằm thiếu chút nữa rơi xuống, vị Mục đại nhân này không phải tân nhậm tổng đốc Cổn Châu sao?

Hắn sao giống như hạ nhân cam tâm bị Tô Dịch sai bảo! ?

Lão thái quân bỗng hít sâu một hơi, ánh mắt phức tạp nói: “Tô Dịch, ngươi không tính giải thích với ta một chút sao? Thế nào cũng phải nhìn chúng ta thấp thỏm như hề?”

Tô Dịch nói: “Văn Linh Chiêu chưa nói với các ngươi chuyện của ta?”

“Chưa.”

Lão thái quân lắc đầu.

Văn Trường Kính, Văn Trường Thái và Cầm Thiến cũng đều vẻ mặt mờ mịt.

Tô Dịch không khỏi day day thái dương, loại chuyện này nếu giải thích, thì quá phiền toái.

Lúc này, Mục Chung Đình đã mang theo một chồng ghế ngồi đi tới.

Thấy vậy, Tô Dịch lập tức nói: “Ngồi trước đi.”

“Các vị, mau mời vào ngồi.”

Mục Chung Đình vị tân nhậm tổng đốc Cổn Châu này, giờ phút này như một người hầu, lần lượt mời đám người Văn Trường Kính vào ngồi, làm bọn họ cũng không tránh khỏi được yêu mà sợ.

Trong lòng Tô Dịch có chút khác thường.

Hắn cũng không ngờ, sẽ ở lúc này gặp lại đám người Văn Trường Kính.

Chưa nói tới hận, cũng chưa nói tới cao hứng.

Chỉ là vừa nghĩ đến cuộc sống của mình ở Văn gia trong một năm thời gian đó trước khi thức tỉnh ký ức, không khỏi khiến Tô Dịch có chút cảm khái.

Vật đổi sao dời, người cũng đã khác.

“Các vị, mời uống trà.”

Trà Cẩm đến đây, bưng khay trà, tươi tắn cười nói.

Bọn Văn Trường Kính vội vàng cảm ơn, trong lòng ai cũng sôi trào, một nữ tử tuyệt đẹp như thế, sao giống như thị nữ ở bên người Tô Dịch làm việc?

Từ sau khi rời khỏi thành Quảng Lăng đến nay, trên người Tô Dịch rốt cuộc đã xảy ra cái gì?

Một rồi lại một nghi hoặc trào lên trong lòng bọn Văn Trường Kính.

“Các ngươi muốn hỏi cái gì, bảo Trà Cẩm trả lời ngươi là được.”

Tô Dịch chỉ Trà Cẩm.

Trà Cẩm mỉm cười, nói: “Các vị muốn biết một ít cái gì?”

Lão thái quân trầm mặc.

Trong lòng nàng có quá nhiều nghi hoặc, nhất thời không biết nên hỏi cái gì mới tốt.

Cầm Thiến thì không nghĩ nhiều như vậy, nói thẳng: “Cô nương, hai vị đại nhân này là ai?”

Nói xong, mắt nàng thật cẩn thận nhìn nhìn Chu Tri Ly cùng Mục Chung Đình.

Chu Tri Ly ngẩn ra, chủ động giới thiệu cười nói: “Vị này là Mục Chung Đình Mục đại nhân, trước kia là quận thủ quận Ung Hòa, hôm nay là tân nhậm tổng đốc Cổn Châu. Về phần ta... Tên là Chu Tri Ly, đến từ hoàng thất Đại Chu, đứng hàng thứ sáu,

Phụ hoàng ta là đương kim hoàng đế bệ hạ Đại Chu.”

Cầm Thiến thất thanh nói: “Trời ạ! Cái này là thật? !”

Mông Văn Trường Kính như đứng đống lửa, như ngồi đống than, hít vào thật sâu.

Thân thể lão thái quân cũng chợt căng thẳng, sắc mặt thay đổi mấy lần.

Văn Trường Thái trước nay bổn phận thành thật, giờ phút này cũng trợn tròn mắt.

Cho dù bọn họ sớm đoán được một ít đáp án, nhưng khi được đối phương chính mồm thừa nhận, vẫn mang đến rung động thật lớn cho bọn họ.

Nếu là dân chúng tầm thường, có lẽ không thể thật sự biết “tổng đốc”, “hoàng tử” thân phận như vậy rốt cuộc đại biểu cho cái gì.

Nhưng bọn Văn Trường Kính lại đâu có thể nào không rõ?

Đặc biệt là lão thái quân, bà ta lúc trẻ tuổi từng làm tỳ nữ ở Ngọc Kinh thành Tô gia, không thể nghi ngờ cũng rõ nhất thân phận một vị hoàng tử tôn quý cỡ nào, quyền bính tổng đốc một châu nắm giữ lại là ngập trời cỡ nào!

Bạn cần đăng nhập để bình luận