Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 147: Ba tấc ngọc bội giấu ba thước động thiên (2)

Đáng nhắc tới là, Lục Âm Thảo và Cực Dương Hoa tuy đều là tam phẩm linh dược, nhưng đối với tông sư Dưỡng Lô cảnh tu luyện cũng có tác dụng tẩm bổ thật lớn, giá đắt hơn xa so với tam phẩm linh dược bình thường.
Lúc trước võ đạo tông sư Tiêu Thiên Khuyết đến Quỷ Mẫu lĩnh, mục đích chính là vì hái Lục Âm Thảo, rèn luyện đạo hạnh bản thân.

Trừ linh dược, còn có năm mươi lăm khối linh thạch bậc một, hơn mười bình đan dược âm hàn đủ loại kiểu dáng, những thứ này đều là vật phẩm quỷ tu rèn luyện lực lượng của mình, đối với Tô Dịch không có giá trị lợi dụng gì, nhưng có thể cho Khuynh Oản dùng để tu luyện.

Cuối cùng là một quyển sách, do da thú đặc chế thành, năm tháng đã lâu, trang giấy đều đã ố vàng cổ xưa.

Trên đó ghi lại, là một môn bí pháp tu luyện tên “Cửu Sát Huyền Âm Công”.

Cái tên nhìn qua dọa người, nhưng sau khi Tô Dịch lật đọc một chút, không khỏi thất vọng lắc đầu.

Đây đơn giản là một phép “thi luyện”, thuộc về một chi nhánh của quỷ tu.

Tu luyện đến cuối cùng, nhiều nhất cũng chỉ có thể tu luyện đến trinh độ “mượn thi ngưng thể, lột xác như người”, miễn cưỡng có thể đánh đồng với tu sĩ Nguyên đạo.

So sánh với “Thập Phương Tu La kinh” hắn truyền thụ cho Khuynh Oản, chênh lệch không chỉ cách xa vạn dặm.

Hoàn toàn không đáng giá để ý.

“Hôm nay lấy tu vi của ta, mỗi ngày chỉ tu luyện, đã cần tiêu hao hết một cây nhất phẩm linh dược, dù cộng thêm linh dược lần này sưu tập được, nhiều nhất cũng chỉ đủ ta tu luyện nửa tháng thời gian...”

“Mà nếu muốn tu luyện ‘Luyện Cốt’ đến đại viên mãn, nửa tháng thời gian chỉ sợ còn chưa đủ.”

“Kế tiếp, vẫn là phải tiếp tục tìm kiếm linh dược...”

Tô Dịch thầm nghĩ, “Nhưng, có mặc ngọc bội này, lần này cũng coi như chuyến đi này không uổng.”

Hắn thu hồi suy nghĩ, đeo ngọc bội bên hông.

Có bảo bối trữ vật, về sau lúc hành tẩu thiên hạ, không cần đeo bọc hành lý nặng nề nữa.

Một điểm này mới khiến Tô Dịch hài lòng nhất.

Ở trên tu luyện, hắn tự tin có thể khắc khổ cùng chăm chỉ hơn so với bất luận kẻ nào.

Nhưng lúc không tu luyện, hắn chính là một người cực kỳ lười nhác, có thể do người khác làm, bản thân tuyệt đối lười vươn một ngón tay.

Hoàng hôn nặng nề, bóng đêm sắp tới.

Trong đại điện một lần nữa đốt lên lửa trại.

Khi Tô Dịch đi vào đại điện, bọn Dũng thúc vội vàng đứng dậy chào.

“Tô tiên sư, hôm nay sắc trời đã muộn, chúng ta chuẩn bị chút rượu nhạt, lấy nó bày tỏ sự cảm kích trong lòng, còn xin ngài vào ngồi.”

Dũng thúc cười mời.

Chỉ thấy bên lửa trại đã sớm chuẩn bị rượu cùng thức ăn phong phú, hơn nữa nhường ra một vị trí rộng rãi sáng ngời, rõ ràng là để lại cho Tô Dịch.

“Vậy ta không khách khí nữa.”

Tô Dịch cũng không kiểu cách, khoanh chân ngồi xuống, thoải mái mà duỗi lưng một lần.

Mắt thấy mọi người còn đứng, hắn thuận miệng phân phó: “Các ngươi đều ngồi đi, không cần câu nệ, ta xưa nay không để ý những tiểu tiết này.”

Bọn Dũng thúc lúc này mới cười lần lượt vào ngồi.

Từ đầu đến cuối, thiếu nữ quân phục đều một bộ dáng mất hồn mất vía, cúi đầu, khuôn mặt tái nhợt, trầm mặc không nói, tựa như còn chưa từ trong đả kích nặng nề lúc trước đi ra.

Nhưng trên người trái lại đã không còn sự kiêu ngạo ngang ngược trước đó nữa.

Tô Dịch không để ý trong lòng nàng nghĩ như thế nào, chỉ để ý tự mình ăn uống.

Mắt thấy Tô Dịch không câu nệ tiểu tiết như vậy, bọn Dũng thúc cũng dần dần thả lỏng, bắt đầu thử kính rượu Tô Dịch, tiến hành hàn huyên.

Tô Dịch cũng không từ chối, chỉ là không nói chuyện mấy.

Dù vậy, thái độ ôn hòa bực này đã làm bọn Dũng thúc yên tâm hơn nhiều.

Bọn họ cũng thật sự sợ bị vị tồn tại khủng bố kiếm trảm Lục Tuyệt Âm Thi này để ý, nếu như thế, vậy tuyệt đối là ác mộng ai cũng không thể thừa nhận.

Quách Bính cũng rất vui vẻ.

Một màn hôm nay làm hắn mở rộng tầm mắt, cũng càng thêm tin tưởng vững chắc bằng thủ đoạn của Tô Dịch, có thể thoải mái chữa khỏi âm độc trên người hắn.

Khi nói chuyện với nhau, Dũng thúc không còn giấu diếm nữa, cố ý vô tình mang thân phận bọn họ lần lượt giới thiệu một lần, ngay cả mục đích chuyến này cũng nói thẳng ra.

Tô Dịch lúc này mới biết, đoàn người bọn họ đến từ Viên thị nhất tộc một trong bốn đại thế lực đứng đầu quận Vân Hà.

Thiếu nữ quân phục tên Viên Lạc Hề, chính là con gái nhỏ tuổi nhất của Viên thị tộc trưởng Viên Võ Thông, được coi là hòn ngọc quý trên tay Viên thị, được cưng chiều.

Dũng thúc tên đầy đủ Trình Vật Dũng, là một vị trưởng lão khác họ của Viên thị, lần này đảm đương thủ lĩnh hộ vệ cho Viên Lạc Hề.

Các hộ vệ đó đều là tinh nhuệ của Viên thị, có lực lượng võ đạo Bàn Huyết cảnh cấp bậc Luyện Cân, Luyện Cốt, dũng mãnh thiện chiến.

Lần này đoàn người bọn họ đến Quỷ Mẫu lĩnh, mục đích là vì tìm kiếm “Lục Âm Thảo”, Viên Lạc Hề muốn lấy linh dược này chuẩn bị quà sinh nhật cho phụ thân Viên Võ Thông.

Nghe tới đây, Tô Dịch không khỏi nhíu mày, nói: “Các ngươi là làm sao biết được Quỷ Mẫu lĩnh có Lục Âm Thảo?”

Lúc trước hắn từng nghe Linh Dao quận chúa Tử Cận nói, trong toàn bộ quận Vân Hà, biết Quỷ Mẫu lĩnh có Lục Âm Thảo ít ỏi không có mấy ai.

Thiếu nữ quân phục Viên Lạc Hề luôn trầm mặc mở miệng, nói: “Là đoạn thời gian trước, Tiêu gia gia đi nhà ta làm khách, khi nói chuyện với cha ta lơ đãng nhắc tới, ta lúc ấy âm thầm ghi tạc trong lòng.”

Nàng khi nói chuyện, đầu vẫn cúi thấp, giọng điệu uể oải.

Bạn cần đăng nhập để bình luận