Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 766: Tuyết phù ngọc bội (1)

Hồi lâu.
Tô Dịch từ trong ngồi thiền tỉnh lại, đôi mắt thâm thúy trong suốt điềm đạm.

“Cảnh giới Tiên Thiên Võ Tông, rèn luyện là tiên thiên chi khí, mà tiên thiên chi khí ta hôm nay rèn luyện ra chỉ khoảng ba thành, nếu muốn hoàn toàn rèn luyện viên mãn, sợ cũng cần khoảng một tháng...”

Lúc Tô Dịch suy nghĩ, lòng bàn tay khẽ lật.

Tuyệt Thương hung kiếm hiện ra, khí tức kiếm này cực kỳ hung bạo khiếp người.

Nhưng ở trước mặt Tô Dịch, lại ngoan ngoãn như sơn dương, thật cẩn thận thu liễm khí tức hung bạo kia.

“Cần luyện kiếm này hay không?”

Tô Dịch có chút do dự.

Kiếm này rất đặc thù, thủ pháp tế luyện rất không đơn giản, sau khi luyện thành, trải qua hung sát chi khí nuôi dưỡng nhiều năm, mới dưỡng ra một uy thế hung bạo đủ để kinh thế.

Dựa theo phẩm cấp mà nói, đã vượt qua phạm trù bảo vật nguyên đạo, có thể coi là thần binh linh đạo!

Đặt ở Đại Hoang Cửu Châu, như loại bảo vật này, lại được gọi là “linh bảo”, là bảo vật cường đại chỉ có đại tu sĩ linh đạo mới có thể luyện chế cùng điều khiển.

Nếu lấy thủ pháp luyện chế mà nói, kiếm này rõ ràng ra từ ma môn, lấy sát khí rèn luyện thân kiếm, để nuôi dưỡng ra uy lực sát phạt bá đạo cực hạn nhất.

Nhưng ở trong mắt Tô Dịch, kiếm này lại vốn sinh ra đã kém cỏi.

Nguyên nhân chính là, kiếm này tiềm năng có hạn, nhiều nhất chỉ có thể rèn luyện ra một luồng ý thức linh tính, lại còn chưa từng thật sự có được linh trí cùng linh thể.

Xa không giống Huyền Ngô kiếm, chỉ cần không ngừng lấy thôn linh sắc lệnh nuôi dưỡng, về sau sớm hay muộn có thể rèn luyện ra kiếm thức, lại từ kiếm thức lột xác thành kiếm hồn, thậm chí kiếm linh.

Nếu so sánh mà nói, uy lực của Tuyệt Thương hung kiếm, hơn xa Huyền Ngô kiếm bây giờ.

Nhưng luận tiềm năng mà nói, Tuyệt Thương hung kiếm xa xa không thể đánh đồng với Huyền Ngô kiếm.

“Mà thôi, tạm giữ ngươi một đoạn thời gian, về sau nếu gặp cơ hội thích hợp, ta liền một lần nữa rèn luyện ngươi, bổ túc tiềm năng. Nếu không có cơ hội, liền luyện ngươi, dung nhập trong Huyền Ngô kiếm của ta.”

Tô Dịch lẩm bẩm.

Ông!

Tuyệt Thương hung kiếm ngân lên nhè nhẹ, giống như đang hoan hô nhảy nhót.

Thu hồi kiếm này, Tô Dịch đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

...

Bóng đêm như nước, tinh tú chi chít.

Trong đình viện, Phương Nguyên sớm chờ ở đó, nhìn thấy Tô Dịch xuất hiện, hắn giật mình một cái đứng dậy, chào nói: “Đại nhân.”

Tô Dịch gật gật đầu.

Phương Nguyên thấp giọng bẩm báo: “Đại nhân, ở trong khoảng thời gian trước đó ngài tu luyện, đám người Trấn Nhạc vương Mộc Hi mang theo chiến lợi phẩm đến.”

Nói xong, hắn lấy ra một khối ngọc bội trữ vật trắng muốt trong suốt, đưa cho Tô Dịch, nói: “Những chiến lợi phẩm đó ở bên trong, còn xin đại nhân xem qua.”

Tô Dịch trước đánh giá khối ngọc bội này một lần, ôn nhuận như ngọc mỡ dê, to cỡ nửa bàn tay, tạo hình cổ sơ chất phác, nhìn kỹ, trong ngọc bội mơ hồ có từng tia sáng màu vàng lóe ra.

Phía sau ngọc bội khắc hai chữ “Tuyết Phù” cực nhỏ.

“Không Tinh Linh Ngọc?”

Tô Dịch kinh ngạc, đây chính là thượng đẳng thần tài rèn bảo bối trữ vật.

Phương Nguyên vội vàng nói: “Hồi bẩm đại nhân, theo Trấn Nhạc vương nói, ngọc bội trữ vật này đến từ trên người Chu Trường Dịch đại trưởng lão Ẩn Long sơn, hẳn là một món cổ bảo.”

Tô Dịch ồ một tiếng, thần niệm vươn vào trong Tuyết Phù ngọc bội.

Trong ngọc bội tự thành không gian, phạm vi khoảng trăm trượng, cực kỳ to lớn, so sánh mà nói, mặc ngọc bội không gian trên người hắn đeo gần chỉ ba trượng, tỏ ra rất keo kiệt.

Khó được là, không gian trong Tuyết Phù ngọc bội còn tràn ra những tia khí tức linh tính, điều này làm linh dược chứa đựng trong đó, cũng không cần lo lắng linh tính trôi mất.

Không thể không nói, Tuyết Phù ngọc bội này quả thật là vật quý hiếm trong bảo vật trữ vật!

Sau đó, tâm thần Tô Dịch bị chiến lợi phẩm chứa đựng ở trong ngọc bội hấp dẫn.

Chỉ thấy các loại linh dược, linh tài, trân bảo, linh binh... các bảo vật, chồng chất thành những ngọn núi nhỏ, hào quang rực rỡ muôn màu.

Những bảo vật này, rõ ràng từng được sửa sang lại, phân loại trưng bày, khi ánh mắt đầu tiên nhìn qua, khiến Tô Dịch cũng không khỏi ngẩn ra một phen.

Những linh dược này ước chừng có nhiều hơn trăm loại, thế mà không có một loại nào không ở tứ phẩm trở lên, không thiếu một số ngũ phẩm linh dược càng thêm hiếm lạ!

Những linh tài này cũng đều là tài nguyên tu hành thích hợp tu sĩ nguyên đạo dùng để luyện khí, luyện đan, phẩm giai bất phàm, giá trị kinh người.

“Những linh dược này, đủ có thể luyện chế một lò ‘Lưỡng Nghi Cửu Thanh Đan’, nuốt dùng đan dược này tu hành, đủ có thể để ta ở trong nửa tháng, rèn luyện tu vi đến mức đại viên mãn cảnh giới bình thường.”

“Những linh tài này trái lại có thể luyện chế một bộ ‘Ngũ Hành Huyền Diễn trận’ ...”

“Đúng rồi, còn cần luyện chế một ít bí phù, giao cho bọn Linh Tuyết, Trà Cẩm, dùng để phòng thân.”

“Linh tài còn lại, thì có thể cùng với các linh binh không dùng tới kia, luyện làm linh liệu của Huyền Ngô kiếm, tăng lên uy lực cùng phẩm tướng của kiếm này.”

... Rất nhanh, Tô Dịch đã có kế hoạch.

Hắn trái lại không lo lắng bị kẻ địch gây phiền toái, nhưng không thể không phòng bị kẻ địch chọn dùng thủ đoạn nham hiểm, đi đối phó người bên cạnh hắn.

Nhất là một trận chiến hôm nay, chắc chắn dẫn phát thiên hạ rung chuyển, không biết sẽ đưa tới bao nhiêu ánh mắt chú ý, khó bảo đảm không có hạng người lòng mang ý xấu, đặt chủ ý tới trên thân người bên cạnh hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận