Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 99:
Đang nói chuyện thì thấy Tiêu Thính Vân từ bên ngoài đi vào, trán đổ đầy mồ hôi. Hắn vừa vào liền dừng bước, có thể cảm nhận rõ nhiệt độ bốn phía mát mẻ hơn ngoài kia rất nhiều.
Kiểu lạnh này không giống như đang ngồi dưới bóng râm, cảm giác như có vật gì đó làm lạnh. Tiêu Thính Vân nhìn xung quanh, ánh mắt dừng trên người Triệu Húc, lúc này tư thế ngồi của hắn vô cùng ngả ngớn, khoanh chân ngồi dưới đất ăn kem."
Triệu Hi thấy trán Tiêu Thính Vân đổ mồ hôi liền hỏi: "Ngươi có muốn ăn kem không?"
Triệu Hi vừa nói xong, Tiêu Thính Vân đã nhận được ánh mắt đe dọa từ Triệu Húc.
Tiểu Thính Vân: "Không cần, ngươi ăn đi."
Ngành công nghiệp luyện sắt của triều Thiên Khải kém phát triển là do nhiệt độ không đạt chuẩn độ nóng chảy 1150° C của sắt. Triệu Hi cầm sách bảo Lý A Quý bớt chút thời gian chế tạo thùng thông gió, nhưng muốn luyện sắt lại cần lượng lớn than củi, còn phải sửa lại phôi lò nữa nên việc tiến hành tương đối chậm.
Nhưng vũ khí có thể để chế tạo sau cũng được. Triệu Huc đã nhờ Chu Nguyên Vương Linh Nhi giúp mua một số người đã ký vào khế ước bán thân từ khắp mọi nơi, lại đến trại Thanh Phong chọn ra một số người, lấy lý do huấn luyện hộ vệ, cuối cùng cũng gom được tổng cộng trăm người.
Bởi vì rất nhiều phòng trong biệt thự vẫn bị khóa nên bọn họ đành dựng nhà lá bên ngoài nghỉ ngơi.
Những người này trước kia từng bị bán đi làm nô bộc, từng trông hộ viện cho chủ nhân, vốn tưởng rằng lần này sẽ có việc làm ổn, ai ngờ vị chủ nhân tên Triệu Húc kia lại bắt bọn họ mỗi ngày vác đồ nặng chạy quanh núi. Hơn nữa ngày nào cũng bắt họ gấp chăn trong phòng.
Người của trại Thanh Phong ngược lại rất nghe lời, vì họ biết tiên nhân làm vậy hẳn là có dụng ý. Ban đầu họ còn có chút bất mãn nhưng sau khi được ăn cơm, tất cả nỗi ấm ức đều tan thành mây khói.
Một ngày ăn ba bữa no nê, mặc dù không phải bữa nào cũng có thịt, nhưng ít nhất được ăn thịt một bữa một ngày, có khi còn được ăn cá, trứng chiên, dưới lên trên một lớp mỡ óng ánh béo ngậy, còn được ăn cả thịt dê nữa chứ!
Trước kia họ làm cho nhà địa chủ, chủ không đánh thì cũng mắng, một ngày hai bữa không được no, mỡ cũng không được ăn, còn ở đây lại được ăn no.
Phu nhân Vương Tuyết Cầm ấy vậy mà còn thấy có lỗi, thường nói sau này sẽ luôn có thịt ăn. Họ nào dám nghĩ tới mỗi bữa được ăn thịt, chỉ cần nếm chút đồ mặn thôi đã là hạnh phúc lắm rồi.
Tuy rằng Triệu Húc yêu cầu huấn luyện hơi nghiêm khắc, làm sai sẽ bị phạt, nhưng hắn rất tốt bụng. Bởi vậy nên chút ân oán trong lòng mọi người đều tan biến sạch.
Bên này Triệu Húc đang hăng hái huấn luyện đội hộ vệ, bên kia Triệu Hi cuối cùng cũng chuẩn bị đầy đủ đồ để luyện sắt, lấy gỗ dùng làm than củi để làm nhiên liệu đốt, đồng thời còn mở ống gió kích lửa, người ở bên trong thêm bột than củi, sau đó nung sắt thành chất lỏng, làm đông rồi rèn nóng thành hình dạng mong muốn.
Sau nhiều lân thí nghiệm, thôn Đào Hoa cuối cùng cũng làm ra được thanh sắt đầu tiên.
Thanh kiếm bằng sắt tỏa ra ánh sáng lạnh lão khiến trong lòng mọi người cũng vô cùng khiếp sợ, nhưng hình dạng vũ khí này có chút không thích hợp, họ nhìn về phía Triệu Hi. Triệu Hi hài lòng nhìn thanh kiếm, bình tĩnh nói: "Vũ khí gì mà vũ khí? Đây là dao bổ dưa, chuyên dùng bổ dưa hấu."
Dao bổ dưa hấu?
Lúc này triều Thiên Khải vẫn còn chưa nhập dưa hấu vào, nhưng bọn hắn có quả bí đao, dùng để nấu canh mùi vị tương đối ngon, chắc là cũng không kém nhiều lắm với dưa.
Có hán tử giơ tay múa chân một phen trên lưỡi kiếm dài, gật đầu khen ngợi: 'Một đao này bổ xuống có thể bổ được một quả dưa, đao tốt đao tốt".
Thôn dân ngày thường nấu cơm thái rau, thái thịt cũng cần dùng dao, hán tử kia đánh giá lưỡi kiếm tràn đầy hàn quang, luôn cảm thấy đao sắc bén như vậy cầm đi thái dưa có phải có chút "đại tài tiểu dụng" hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận