Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 161:
Điều này làm cho trong trấn mọc ra thêm không ít cửa hàng xe, rất nhiều người có xe ngựa xe bò chuyên môn làm nghề này, còn kiếm được một khoản tiền nhỏ vui vẻ qua mùa đồng.
Những thợ thủ công này còn nghe nói, sang năm sau, xưởng xi măng thành mới lớn mạnh, còn có thể xây một con đường lớn, trong tương lai thời gian đi từ trấn trên về thành mới sẽ càng ngắn, đường cũng bằng phẳng hơn. Nghe nói cho dù trời mưa cũng không sợ bánh xe chìm vào vũng bùn.
Triệu Hi nhìn Tiêu Thính Vân vẻ mặt rối rắm, khi còn bé nàng đã nhiều lần thấy bể khí metan ở thôn Bạch Sa, bên ngoài trời lại lạnh, nhưng dù sao đây cũng là bể khí metan đầu tiên của thành mới...
Tiêu Thính Vân thấy vẻ mặt nàng rối rắm có chút buồn cười, hắn chắp tay lại, nói: "Ta lấy khăn quàng cổ găng tay cho ngươi nhé?"
Triệu Hi cắn răng, chạy vào phòng ngủ thay quần áo, đã vào mùa đông, nàng hiện tại ra ngoài phải mặc áo lông, trên chân lại mang một đôi ủng nhung ống dài, khăn quàng cổ găng tay mũ cũng không thể thiếu, bọc mình thành con gấu. Thế ma dân chúng thành mới nhìn nàng vẫn cứ kinh ngạc cảm thán, nhìn thế nào cũng cảm thấy đẹp mắt.
Mười phút sau, hai người rời biệt thự, đi thẳng đến nhà thôn trưởng Trương Đại Tiến.
Hiện tại thôn trưởng đang rất có tiếng, không ít dân thành mới đã được nghỉ, nghe nói tiên nhân làm thí nghiệm gì đó ở nhà thôn trưởng, đều xúm đến vây xem.
Dân làng đút hai tay vào ống tay áo, tò mò hỏi: "Đó rốt cuộc là cái gì? Nhìn như cái nấm mồ?"
Vợ hắn đứng bên cạnh nghe vậy nhổ một ngụm nước bọt: "Tên ngu xuẩn này, chẳng lẽ tiên nhân lại xây mồ ngay sau lưng nhà mình? Thế mà ngươi cũng nghĩ ra được!"
Thôn dân kia có chút tủi thân, miệng còn nói thầm nhìn thật sự giống như mộ phần.
Bể khí metan nhà thôn trưởng xây ngay bên cạnh chuồng heo, mấy con heo đen trắng đan xen trong chuồng béo hơn hẳn so với lúc trước lớn, rầm rì ăn xong liền làm ổ ngủ cùng một chỗ, căn bản không quan tâm thôn dân đứng đó làm gì.
Thiết bị bể khí sinh học của nhà thôn trưởng đã chuẩn bị xong từ mấy ngày trước, hai ngày nay vẫn luôn cho phân vào, Triệu Chí Dân dự đoán hôm nay có thể sử dụng.
Trải qua mấy ngày lên men, phân và nước tiểu ở trong bể khí sinh học đã sinh ra khí metan, dưới lòng đất bọn họ có gắn ống đồng, khí metan theo đường ống được dẫn ra ngoài.
Khí metan là một loại khí đốt, đầu ống toát ra ánh lửa màu lam nhạt, Trương Đại Tiến sợ tới mức lui về phía sau, nghẹn họng trân trối nhìn ngọn lửa/Cái này, bốc cháy thực sự không cần củi? Thần vật al Này đúng là thần vật!"
Triệu Chí Dân cùng Vương Tuyết Câm cười có chút bất đắc dĩ, bể khí metan ở thôn Bạch Sa đã sớm bị khí thiên nhiên thay thế, thế nhưng ở triều Thiên Khải lại là thần vật cao cấp.
Thôn dân trước cửa nhà thôn trưởng nhốn nháo, ngoài cửa sổ liên tiếp có người thò đầu nhìn vào bên trong, ai cũng bị dọa không nhẹ. Không củi không than mà sinh ra được lửa?
Phải biết rằng củi ở triều Thiên Khải chính là vật thiết yếu của các nhà các hộ, nếu là đến mùa đông, nhu cầu củi lửa sẽ càng lớn, đây cũng là một khoản tiền cực lớn, nhưng hôm nay có loại lửa thần tên là khí metan này, còn cần mua củi lửa sao? "Hay là chúng ta hoa mắt? Khí phân có thể sinh ra lửa?" Có thôn dân dụi mắt hỏi.
Lúc này Triệu Hi và Tiêu Thính Vân tới, rõ ràng ăn mặc dày như vậy mà vẫn cảm thấy lạnh. Triệu Hi vừa đi vào, Triệu Chí Dân nhìn nữ nhị, liền cười nói với thôn trưởng đang nhìn trái nhìn phải: "Thôn trưởng, thời tiết này thật sự rất lạnh, đun chút nước nóng cho mọi người uống đi."
Dun nước?
Trương Đại Tiến lập tức đồng ý, cùng vợ đi lấy nồi nấu nước. Trước mắt bao người, hắn đặt một nồi nước lạnh đây lên bep khí sinh học, lại đậy nắp nồi lại.
Không bao lâu sau liền thấy có hơi nước từ bên cạnh nắp nồi tràn ra, Trương bà tử vội vàng dùng khăn lấy nắp nồi gỗ xuống, nhất thời hơi nước trắng xóa tỏa ra, nước trong nồi đã sớm sôi sùng sục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận