Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 203:

Chuong 203:Chuong 203:
Đỉnh Hữu Tài như có điều suy nghĩ, Hạ Thường Lâm cũng không nhiều lời nữa, mà trực tiếp đi ra ngoài đánh thức đồng bọn dậy tiếp tục hành trình, cũng không vội vàng đi tìm dầu mỏ, phải nhanh chóng thuyết phục những thôn dân này!
Khuyên một hai ngày, mặc dù còn có một vài người ngoan cố, nhưng tất đều nắm mũi cam chịu trồng bông.
Hôm nay khi trời đã tối, huyện Đào Dương không thể tuân thủ theo nguyên tắc dậy sớm, làm sớm nghỉ sớm như ở thành mới được.
Đinh Hữu Tài bị tiếng chó sủa ngoài phòng đánh thức, vừa đúng lúc mắc tiểu muốn đi lên nhà xí, cả người mới vừa bước ra ngoài, mặt đất dưới chân giống như một con cự long gào thét, toàn bộ mặt đất đều điên cuồng rung chuyển, cây ăn quả trong viện nghiêng ngả, trong nháy mắt Đinh Hữu Tài đã không thể đứng vững.
Sắc mặt Đinh Hữu Tài trắng bệch: "Địa, Địa Long xoay người? Chẳng lẽ tiên nhân đang trừng phạt bọn họ?”
Đinh Hữu Tài nhìn thấy căn nhà rung động, một tầng cát đá từ trên mái như nước trút xuống, hắn tỉnh táo lại hô to: "Mọi người mau dậy đi, đừng ngủ nữa, mau dậy đi, Địa Long xoay người rồi!"
Xong rồi.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của thành mới trong huyện Đào Nguyên bị đẩy lùi không ít, trong thành có ca đêm, có vài xưởng buổi tối còn phải làm việc, tất cả mọi người ngủ tương đối muộn. Có một số học sinh hiếu học, còn có thể thắp đèn đọc sách vào ban đêm.
Dùng qua cơm tối, Triệu Hi cùng Trần Hành thảo luận về phương pháp để khắc phục khó khăn, Phùng Bình liền tiến vào nói dân chúng ở huyện Đào Dương đang rất căng thẳng và gay gắt với chuyện trồng bông vải.
Đây hiển nhiên là nỗi sợ của dân chúng đối với chính sách mới, những dân chúng này cũng không giống bọn họ lúc ấy tin tưởng chính sách quốc gia vô điều kiện, một khi ra chính sách mới liền có cảm giác cấp trên đang muốn hãm hại bọn họ.
Triệu Hi nhíu mày nói: "Huyện lệnh \huyện Đào Dương làm ăn kiểu gì vậy? Không tuyên truyền tốt cho dân chúng sao?"
Phùng Bình chắp tay nói: "Tiên nhân, khẩu lệnh chính sách trải qua miệng nhiều người sẽ có nhiều thay đổi. Lúc trước xem duyệt chính sách của tiên cảnh, ta nghĩ có thể làm một tòa soạn trong quận hay không? Các loại chính sách mới, thông báo mới đều có thể thông báo ở đây, tránh làm sai lệch thông tin ban đầu".
Phùng Bình dừng một chút lại nói: "Báo chí có thể phân làm nhiều mảng, vì báo chí có thể hấp dẫn dân chúng chú ý đến, nên có thể đăng tải chút kỳ văn dị sự."
Triệu Hi tỉnh ngộ, cái này không phải giống mấy bài báo trên mạng hay sao, người ta còn giật tít tiêu đề để nâng lượng người truy cập vào đọc.
Triệu Hi như có điều suy nghĩ, Phùng Bình muốn dùng báo chí để điều hướng dư luận hay sao? Nàng nhớ tới lịch sử có không ít vụ tạo phản gây sự, phần lớn là lãnh tụ nói ngoa bịa đặt sinh sự, nếu có báo chí dân chúng có thể nhanh thu được tin tức mới nhất, có thể hạn chế được chuyện loạn lạc này.
Gần đây xưởng sản xuất giấy và xưởng in cũng dần dần được xây dựng ở các huyện khác trong quận, cung cấp giấy hẳn là không thành vấn đề. Dân chúng không biết chữ không sao, một thôn luôn có một hai người biết đọc sách có thể hỗ trợ việc đọc báo.
Triệu Hi đang suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy ngoài phòng một trận tiếng chó sủa, là Đại Hoàng?
Sau một khắc nữa, đèn chùm thủy tinh trên đỉnh đầu lay động, bóng đèn lay động trên vách tường trắng như tuyết, trong lòng mọi người đều rung động dữ dội.
Triệu Hi kinh hồn nói: "Động đất rồi".
Trần tú tài cũng mở miệng: "Địa long xoay người?"
Triệu Hi vội đỡ lấy bàn học đang rung chuyển, nói với Trần Hành và Phùng Bình: "Không sao, phòng trong biệt thự có chống được động đất".
Tiểu khu bình thường đều có thể phòng động đất cấp bảy, chớ nói chi đây là biệt thự xa hoa của ông nội.
Triệu Hi tìm chỗ nấp, để đám người Trần Hành lập tức cùng nàng trốn vào bàn học phía dưới, đợi đến khi dư chấn hết, lập tức đi ra ngoài.
Cả nhà đều đi tới vườn hoa nhỏ của biệt thự tránh nguy hiểm, Triệu Hi nhìn biệt thự không bị sụp mà thán phục, giàu có nhiều tiên thật là tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận