Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 268:
Triệu Hi bọn họ không có lái xe hơi đến, mà là ngồi xe ngựa tới, xe đậu ở trong gara trường.
Tiêu Thính Vân vén rèm xe đi xuống trước, thấy nàng đi theo thì thuận thế đưa tay lên đỡ, Triệu Hi ngẩn ra, cười cầm cánh tay hắn xuống Xe.
Bầu không khí học tập trong học đường rất nghiêm túc, dọc đường đi luôn có thể nhìn thấy học sinh cầm sách đang học tập, còn có thể nhìn thấy có học sinh học toán đến trình độ vừa ăn bánh bao vừa khóc.
"Ô ô ô, xong đời, ta báo danh chuyên ngành chăn nuôi của lão sư Chu Nguyên, trước đó vài ngày heo ta nuôi bị ốm gầy đi, ta chắc chắn sẽ bị trừ điểm."
"Chuyện của ngươi có đáng là bao, ngươi biết khoa nông canh của chúng ta như thế nào sao? Mẹ nó, lão sư chỉ chúng ta dựng một cái lều nói là nhà kính, yêu cầu chúng ta ở giữa mùa đông trồng cây mùa xuân, hạ, cũng không biết ta có thể đạt tiêu chuẩn hay không, thật sự là rầu đến ban đêm ngủ cũng không ngủ được."
Một nữ sinh bên cạnh ôm sách vở đi ngang qua, nhanh chóng nói: "Các ngươi tán gau cái gì vậy? Không tới phòng học lớn sao? Hôm nay nghe nói lão sư Trịnh muốn làm một thí nghiệm long trời lở đất, bỏ lỡ có thể tiếc nuối cả đời!"
"Tới liền, tới liền."
Không ít học sinh chạy về phía phòng học lớn.
Tiêu Thính Vân nhìn hướng bọn họ chạy tới, hỏi: 'Hôm nay chúng ta đến học đường là vì xem thí nghiệm này?”
Triệu Hi cười gật đầu: "Đúng, chúng ta cũng đi xem đi, tới chậm sẽ không còn chỗ."
Triệu Hi đi vào học đường, nhìn học sinh xung quanh bỗng cảm thấy như mình trở lại cấp ba, nàng túm lấy góc áo của Tiêu Thính Vân, kéo hắn đi về phía phòng học lớn.
Trong phòng học lớn lúc này đã sớm tấp nập người, vốn tưởng rằng bọn họ đã không còn chỗ ngồi, nhưng đây rốt cuộc là cổ đại, nơi mà giai cấp còn tồn tại, các lão sư, phu tử đã sớm để lại chỗ ngồi tốt nhất cho bọn Triệu Hi.
Hai người ngồi xuống, liền nhìn thấy lão sư trên bục giảng rất khẩn trương, đây là lần đầu tiên hắn giảng bài dưới ánh mắt chăm chú của tiên nhân. Sau khi chuông lên lớp vang lên, liền thấy lão sư kia bỏ thêm chút than đá vào bếp lò đã sớm mang vào, sau đó xách một bình nước đặt ở phía trên.
Các học sinh bối rối, đây là đang làm gì?
"Lão sư, ngài mang ấm nước tới làm gì? Nấu nước cho chúng ta uống? Nhưng như vậy cũng không đủ cho mỗi người một ngụm." Có học sinh nhịn không được giơ tay lên phát biểu.
Giơ tay phát biểu cũng là một trong những phát minh mới, khuyến khích các học sinh đưa ra ý tưởng và ý kiến của mình nhiều hơn, lúc đầu học sinh còn chưa quen, nhưng sau nhiều lần giơ tay phát biểu lại có chút yêu thích loại cảm giác có thể giao lưu với lão sư này. Không giống như trước kia bị phu tử cưỡng chế dạy tri thức, bây giờ bọn họ có quyền thắc mắc.
Những lão sư này cũng rất vui, dù sao có chút tri thức bọn họ cũng chỉ mới học nhưng không được tinh thông, học sinh hỏi tới cũng có thể giúp cho bọn họ tiến bộ, dù sao cũng có câu nói, ba người đi cùng nhau, nhất định có một thầy.
Lão sư không nói, chắp tay sau lưng đi tới đi lui ở trên đài, lâu đến mức học sinh phía dưới không ngừng nghị luận lão sư rốt cuộc muốn làm cái gì.
Triệu Hi ngồi ở phía dưới, cười nhìn cảnh tượng này.
Không biết qua bao nhiêu phút, cái ấm nước kia phát ra tiếng nước sôi, bốc ra hơi nước dày đặc...
Tiết học này, bắt đầu!
Có một số thứ không có khả năng tạo ra vào lúc này, nhưng có một chút ý tưởng có thể truyền thụ trước thời đại!
Diện tích phòng học rất lớn, nghe nói nơi này trước kia là đất trống của thôn trang. Phòng học mới được xây xong cách đây vài ngày, là nơi các giáo sư giảng dạy đại khóa. Loại đại khóa này bất luận là lớp nào, chuyên ngành gì, chỉ cần người có hứng thú đều có thể tới dự thính.
Bởi vì diện tích phòng học tương đối lớn, không giống những lớp đại học sau này, trong phòng học còn có máy chiếu, không ít những học sinh ngồi phía sau còn đặc biệt đi mượn kính thiên văn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận