Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 247:
Nếu ai trong quân doanh của họ cũng có thể ngồi lên thú da sắt, lật đổ triều Thiên Khải dễ như trở bàn tay. Cái gì mà nghịch quân cái gì mà Hung Nô toàn bộ đều sẽ bị đánh gục.
Sáng nay mới xuất phát, mọi người nghe thấy đều hoảng sợ.
Hà châu mục có ý muốn thu thập quận Đào Nguyên, lại không nghĩ tới bản thân bị Triệu Húc đánh cho trở tay không kịp, nhìn y phục của Triệu Húc và đám người kia, có chỗ nào giống như là đến chúc thọ chứ? Sắc mặt Hà châu mục trắng bệch, lập tức hiểu được Triệu Húc tới đây làm gì.
Hà châu mục tức giận nói: "Triệu quận thủ, chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản sao?"
Triệu Húc bĩu môi: "Chúng ta đều giống nhau không phải sao?"
Rõ ràng Hà châu mục nghẹn lời, hiện giờ Hoàng đế ở xa xôi, bên ngoài lại đại loạn, ai mà không có chút suy nghĩ khác chứ? Thục địa là một nơi tốt, núi non tự nhiên che chở, ở trong này làm thổ hoàng đế quả thật vui vẻ.
"Người tới..."
Thanh âm của Hà châu mục đột ngột dừng lại, chợt nghe thấy một tiếng ram, một gia đỉnh câm đao muốn chém về phía Triệu Húc đang đứng cách đó vài mét am ầm ngã xuống đất, còn có máu chảy ra, khách mời chạy tán loạn bốn phía hét từng đợt chói tai, trốn ở chung quanh.
Triệu Húc không ra tay mà là do Trương Thọ, hắn sao có thể nhìn thấy tướng quân nhà mình, cũng là ân nhân của hắn bị thương được?
Không ít người nhìn tình trạng chết thảm của gia đinh kia mà sợ hãi, sợ mình sẽ là người tiếp theo.
Hà châu mục tức giận đến mức cả người phát run: "Ngươi... ngươi...
Đừng nhìn Triệu Húc chỉ dẫn ít người, thêm cả hắn tổng cộng cũng chưa đến 40 người mà lầm, không ai chịu nổi việc trong tay mỗi người họ đều có thần vật, bên hông đều đeo một thanh kiếm có hàn quang lam liệt mạnh mẽ, hơn nữa từng người đều có dáng người cao to, đặc biệt là trong đó còn có một người thân hình giống như một ngọn núi nhỏ vậy.
Mà gia đinh ở trong phủ hắn đều là khỉ ốm, ngay cả một vũ khí quen tay cũng không có, muốn so với người ta? So với nộp mạng thì không khác lắm. Triệu Húc tới đây quá nhanh, tướng sĩ trong thành hắn đều không kịp di chuyển, thọ yến năm mươi năm tốt đẹp của hắn đã bị quấy thành cái dạng này!
"Cũng hết cách rồi, hôm nay là một ngày tốt". Triệu Húc thở dài nói: "Lại nói cầu phú quý phải trong nguy hiểm, bắt giặc phải bắt vua trước. Trói Hà châu mục lại cho ta."
Hà châu mục hoảng sợ cực kỳ: "Ngươi, ngươi muốn làm gì? Chút người ở trong tay ngươi cho dù là thần binh hạ phàm cũng không ngăn được tất cả tướng sĩ của quận Ba Thủy."
Triệu Húc híp mắt hỏi ngược lại: 'Hà châu mục, ngài cảm thấy số người này của chúng ta có thể chống đỡ nửa ngày ở quý phủ của ngài không?”
Đó là đương nhiên, trong tay bọn họ có thủ đoạn thần tiên như vậy, nếu như lấy nhà hắn làm cứ điểm khóa chặt trước sau cửa lại, lại dùng cái danh châu mục này của hắn để uy hiếp, phỏng chừng thật sự có thể chống đỡ được nửa ngày.
Hà châu mục còn không biết lúc này Triệu Húc còn mang theo kha khá thuốc nổi thế này thì ở triều Thiên Khải hầu như là hoành hành vô địch! Triệu Húc: "Ta đã sớm an bài tướng sĩ ở biên giới huyện Đào Nguyên chạy tới đây, lâu nhất là nửa ngày nữa sẽ tới. À đúng rồi, quân doanh thành mới của chúng ta gần vạn người, nhiều nhất chỉ mất một ngày rưỡi là có thể đến đây trợ giúp, quân lực của quận Ba Thủy không thắng được nổi chúng ta." Hắn có quyền tự tin.
Thế này đâu phải là đi dự đại thọ? Thế này rõ ràng là muốn cho hắn chết. Những tướng sĩ kia càng mạnh mã hơn, trói hết toàn bộ gia định lại.
Hà châu mục bình tĩnh một lát, hỏi Triệu Húc: "Xin hỏi Triệu quận thủ, vì sao một mình ngươi xâm nhập trước mà không phải là trực tiếp dẫn binh đến đây?"
Triệu Húc đánh giá quà mừng thọ được đưa tới, cười nói: "Có thể chết ít một người thì chết ít một người, cho nên..."
Triệu Húc yên lặng nhìn Hà châu mục: "Hiện tại ngươi phát thông báo cho toàn thể quận Thủy Ba, ra lệnh các quận huyện không được chống cự nữa, gần đây ta muốn triệt để tiếp nhận hai quận. Ta có thể giữ lại một mạng cho cả nhà ngươi, an hưởng tuổi già ở Thục địa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận