Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 55:
Chu Nguyên sau khi nghĩ vậy bèn lập tức kêu gã sai vặt quay xe ngựa trở lại, trùng hợp nhìn thấy Vương Tuyết Cầm mặc áo vải bố đi vào trong.
Trong lòng hắn càng lấy làm kinh ngạc. Triều Thiên Khải phân giai cấp rõ ràng, có quan chức nào lại coi trọng bách tính xiêm y tâm thường cơ chứ? Càng không nói còn cho phép tùy tiện đặt chân vào khu vực nhà mình.
Mấy người Trương Đại nhìn thấy Chu Nguyên cũng sốt ruột không thôi. Lão địa chủ này kiểu gì ít nhiều cũng có liên quan tới quan phủ, ai biết được lúc nào có thể tới bắt sơn phỉ bọn họ để tranh công? Trương Đại cảm thấy mình đến sai thời điểm rồi, chỉ sợ bị nhìn ra manh mối.
Vương Tuyết Cầm cảm thấy tiểu tử coi tiền như rác kia xem như cũng biết lễ nghĩa, liền mời Chu Nguyên vào.
Chu Nguyên lặng lẽ quan sát bốn bề sương trắng, đang suy đoán phải chăng bản thân đã lạc vào tiên cảnh thì thấy Triệu Hi đi từ xa tới.
Trong sân có hai com heo đen nhỏ đang bị trói, chúng dùng mũi cọ vào đất. Trương Đại không dám chan chừ, đành chắp tay nói với Vương Tuyết Cầm và Triệu Hi: "Thưa hai vị tiên gia, tiểu nhân muốn nói chúng thần nguyện ý nuôi heo.
Trong lòng Trương Đại khổ sở, vốn định hỏi chỉ tiết, nhưng khi nhìn thấy công tử Chu gia kia ở đây thì không dám hỏi kĩ, chỉ nuốn nhanh chóng rời đi.
Lúc đầu Chu Nguyên nghe được xưng hô thì kinh ngạc, hắn tò mò nghe câu chuyện kì lạ kia một chút, không ngờ chính mình cũng gặp phải. Sau đó hắn lại tò mò: "Vì sao phải nuôi heo? Thịt heo rừng có vị tanh lắm kia mà."
Vương Tuyết Cầm cười nói: "Chúng ta có cách làm cho thịt heo không còn tanh hôi nữa."
Nghe vậy, mấy người Trương Đại đột nhiên không muốn rời đi nữa.
Chu Nguyên phe phẩy cái quạt lông trong tay, dường như muốn xua tan đi mùi hôi thối kia. Hắn càng nghi hoặc: "Heo đứng cuối cùng trong sáu loại súc sinh, dù nó không tanh đi chăng nữa thì tại sao không nuôi thịt dê thay thế? Thịt dê cực kỳ thơm ngon, người dân trong triều Thiên Khải cũng rất yêu thích thịt dê”
Chu Nguyên cực kì thích ăn dê, đặc biệt là đùi dê nướng chín mềm, chỉ cần nghĩ thôi hắn đã chảy nước miếng rồi.
Triệu Hi lắc đầu: "Thịt thà không phải cần đến Tết mới được ăn, mà là dân chúng Thiên Khải đều có thể được ăn mặn mỗi ngày, ăn cho xương cốt rắn chắc, ăn cho thân thể cường tráng."
Nàng vừa dứt lời, mọi người đều kinh ngạc. Người dân trong trại dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Triệu Hi. Những năm này ngay cả một bữa no họ còn không có, tiểu tiên nữ này còn muốn bọn họ ăn mặn? Cho dù bọn họ có chiếm núi xưng vua, săn thú thỏa thích cũng không dám nghĩ tới!
Thôn Đào Hoa còn khỏi phải nói. Bọn họ biết được chỉ cần tương lai có cơm ăn đã vui đến điên rồi, nào còn dám hy vọng xa vời được ăn cơm thịt?
Triệu Hi nhếch môi hỏi ngược lại: "Chu công tử, nếu hai người thi đấu, ngươi nói xem hán tử chỉ ăn lương khô sẽ thắng, hay tráng sĩ ăn mặn lợi hại hơn?
Chu Nguyên á khẩu không trả lời được. Đương nhiên người ăn thịt sẽ khỏe hơn rồi! Được ăn thịt mới có thể nuôi cơ bắp cường tráng, khí lực càng lớn, thân thể mạnh khỏe mới không dễ ngã bệnh! Nếu bị bệnh mà chết, nhân khẩu triều đình giảm bớt sẽ có chuyện lớn! Giống như năm ngoái đại dịch hại chết nhiều người như vậy, khắp nơi trong triều Thiên Khải đều có lưu dân nổi dậy khởi nghĩa. Nếu không phải triều đình ra sức áp chế, chống lại đầu sóng ngọn gió, e là điên đảo triều cương mất.
Nhưng Chu Nguyên hiểu được ở triều Thiên Khải chỉ có quý tộc mới được ăn thịt mà thôi. Thường dân muốn ăn cũng không có, trừ khi súc vật vừa nhiều vừa dễ nuôi họ mới có thể cam lòng nếm thử một miếng.
Vương Tuyết Cầm cười nói: "Chúng ta sẽ nuôi heo. Heo sau khi thiến tính cách sẽ dịu đi rất nhiều nên có thể nuôi trực tiếp, sau một thời gian sẽ mau chóng béo lên 200 cân, thịt heo sẽ mất đi vị tanh, bốn tới năm tháng sau sẽ có thể xuất chuồng."
Lời này giống như sét đánh ngang tai, khiến mọi người không khỏi sửng sốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận