Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chương 237:

Chương 237:Chương 237:
Bên trong lớp kính thuỷ tỉnh thắp một ngọn lửa, bởi vì được lớp kính thuỷ tinh che chắn nên ánh đèn không bị chập chờn, hơn nữa ngọn đèn này còn sáng hơn nến nhiều, đây là một thứ tốt.
Ngoài ra, đèn được treo ở một bên, bọn họ không phải lo lắng xuất hiện sự cố ngoài ý muốn, đèn rơi xuống đốt cháy bài thi của bọn họ.
Giám khảo nói: "Đây là đèn dầu hoả để mọi người buổi tối nếu muốn làm bài có thể sử dụng, nhưng khi nghỉ ngơi thì phải tắt đi."
Trong lòng các thí sinh vô cùng mừng rỡ, có chiếc đèn này, buổi tối, bọn họ cũng có thể làm bài.
Nhưng dù sao đi nữa cũng vẫn còn hai ngày làm bài nữa, không ít thí sinh sợ nếu thức đêm, ngày mai sẽ không dậy nổi, đều tắt đèn đi chuẩn bị nghỉ ngơi. Tắt đèn xong, bọn họ còn cố ý quan sát chiếc đèn dầu kia, sau đó ngạc nhiên phát hiện ra dầu ở bên trong không hề ít đi bao nhiêu, dùng thứ này còn tiết kiệm nguyên hơn cả dùng nến.
Đây là dầu hoả đốt đèn mới được nghiên cứu chế tạo ra gần đây nhất, dù sao cũng chỉ có rất ít nhà có thể sử dụng khí sinh học, cho nên mới chế tạo ra thứ này, vừa tiết kiệm lại vừa sáng hơn ngọn nến rất nhiều. Lúc trước, xưởng thuỷ tinh đã từng chế tạo lồng chụp cho khí metan, nên việc sản xuất ra thứ này cũng không quá khó khăn.
Với những người làm buôn bán ở bên ngoài như Hoàng Hiên, bọn họ lại càng cần loại đèn dầu có thể nâng lên này hơn.
Ba ngày diễn ra kỳ thi chung, không ít thí sinh không chỉ nhớ kỹ các câu hỏi trong đề thị, mà còn cất kỹ đèn dầu còn dư lại.
Ba ngày sau, kỳ khi kết thúc, các giám khảo thu lại bài thi, sau đó niêm phong thông tin cá nhân của các thí sinh ngay trước mặt bọn họ. Giám khảo xếp bài thi xong, các thí sinh mới được phép mang theo đồ đạc của mình trở về.
Vừa bước ra khỏi trường thi, không khí lập tức trở nên náo nhiệt. Các thí sinh quen biết nhau tụ tập thành từng tốp hai, tốp ba thảo luận đề thi, có vào thí sinh trông vô cùng vui vẻ, trong khi có vài thí sinh khác thì tức giận đấm ngực dậm chân.
"Lý huynh, câu số 15 đề thi toán huynh chọn Giáp hay Ất?"
"Câu số 15 đề thi toán à? Ta chọn Bính!" Cũng có các nữ tử thảo luận với nhau: "Tôn gia tỷ tỷ, không biết tỷ có biết cách làm câu viết văn cuối cùng phần kinh sử không?"
"Ta cảm thấy ta chắc chắn sẽ không thi đậu..."
Tóm lại, ở cửa trường thi có người vui mừng cũng có người buồn bã, sau khi trò chuyện với nhau một lát, mọi người đều quay trở về khách điếm nghỉ ngơi , còn chưa đi được mấy bước, bọn họ liền nghe thấy có người hô lên: "Có thông báo dán ở trước cửa trường thi."
Nghe vậy, mọi người đều nghĩ rằng tờ thông báo này có liên quan tới kết quả thi cử, vì thế, tất cả lập tức vây lại xem, xem xong ai nấy đều bật cười thành tiếng.
Những tờ cáo thị dán ở trên cửa cổng ghi lại thông tin công khai của người gian lận bị bắt được lần này như họ tên, quê quán... mặt sau còn viết phương thức xử lý những người nọ.
"Đáng đời! Là người đọc sách, biết thì làm, không biết thì đừng làm, kẻ làm ra những việc bỉ ổi nhưng vậy xứng đáng bị bắt."
"Điều này có nghĩ là ngày mai, ngày mốt chúng ta có thể nhìn thấy những người này bị đưa đi diễu phố thị chúng? Trời ạ, nếu là ta, ta chỉ hận không thể tự sát!"
Một người đọc sách ở bên cạnh mỉa mai: "Lý huynh, huynh nói sai rồi, những người này có thể gian lận trọng một kỳ thi quan trọng như vậy, làm gì thấy hổ thẹn với lòng chứ? Ngày mai, ta sẽ đây đến xem đó là những ai."
Mọi người đều bàn luận sôi nổi, cách trừng phạt này quả thực rất nghiêm trọng, vừa bị nhốt vào ngục, vừa bị phạt trượng, còn bị bắt đi diễu phố, cấm thi 10 năm.
Nghe nói danh sách những người gian lận còn được công khai trên tờ bán nguyệt báo kỳ tới, đây quả thực là một sự sỉ nhục.
Ở đây là cổ đại, không có thứ gọi là nhân quyền như thời hiện đại, đám người Trần tú tài, Lý Hiếu Tri cảm thấy cách này rất tốt, phải làm như vậy mới có thể răn đe, cảnh cáo đám người kia được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận