Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 123:
Huyện lệnh huyện Đào Nguyên báo cho quận thủ Đào Nguyên biết chuyện hỗ trợ lưu dân xây dựng thành mới, lại xảy ra dịch bệnh nghiêm trọng.
Ai cũng biết dịch bệnh sẽ truyền nhiễm, tiểu quan cấp dưới quận thủ có ai mà không có xuất thân thế gia, là con cháu nhà giàu? Chuyện này ai mà muốn đi chứ? Mọi người nhao nhao né tránh không kịp.
Vì thế quận thủ Đào Nguyên hướng ánh mắt về phía thư sinh nhà nghèo Lý Hiếu Tri này, hiện tại thành mới vốn thiếu một quan, huyện lệnh triều Thiên Khải đều do đế vương bổ nhiệm, mặc dù quận thủ không có quyền bổ nhiệm huyện lệnh, nhưng hắn có thể bổ nhiệm một thuộc quan, tỷ như duyện sử.
Chuyện cấp bách tòng quyền, lúc này quận thủ phong Lý Hiếu Tri làm duyện sử, để cho hắn mang theo mấy đại phu đi tới thành mới.
Lý Hiếu Tri không còn cách nào, đành phải phụng mệnh mà đến, trước khi đến đã viết thư cho Trần tú tài, lại nói lời tạm biệt cùng thân nhân trong nhà.
Cửa thành bị quan quân mở ra, vừa vặn ở cửa có người đang đứng, Lý Hiếu Tri đầu tiên là sửng sốt, sau đó mừng như điên: "Đúng là Trần huynh, đã lâu không gặp."
Trần tú tài chắp tay cười nói: "Gặp qua Lý duyện sử, đây là khẩu trang, các ngươi đeo lên trước." Trần tú tài lấy ra mấy cái khẩu trang sạch sẽ đưa cho bọn họ.
Lý Hiếu Tri không hiểu mà nhận lấy khẩu trang, học theo Trần tú tài đeo lên như vậy, bất đắc dĩ thở dài nói: "Trần huynh cần gì trêu ghẹo ta, ngươi cũng biết vì sao ta lại thành duyện sử." Cái danh duyện sử này có cũng như không, cũng không phải mệnh quan triều đình, còn phải liều mạng, lúc thân nhân trong nhà hiểu được, vừa khóc vừa nháo không cho hắn đi.
Trần tú tài cười mà không nói.
Hắc, người một nhà.
Trần tú tài lại lấy ra một tờ giấy đưa cho quan quân bên ngoài, nói: "Đây là phương thuốc Triệu Ngôn tiên nhân đã kê, phiền chuẩn bị chút dược liệu đưa vào."
Quan quân vội gật đầu.
Vì thế mấy người cứ như vậy vào thành mới.
Lý Hiếu Tri trịnh trọng hỏi Trần tú tài: "Trần huynh, ngươi nói thật với ta, dịch bệnh của thôn Lưu Dân ở thành mới đến cùng như thế nào?”
Trần tú tài: "Trong phạm vi có thể khống chế.
Lý Hiếu Tri: Có thể khống chế???
Sự thật chứng mình, đúng là trong tầm khống chế được. Nếu là y giả, những lưu dân kia có lẽ còn không muốn nghe theo, nhưng đó là Triệu Ngôn tiên nhân! Tiên nhân nói ai dám không nghe? Những lưu dân kia người nào người đều vô cùng thành thật.
Sau khi cách ly tách ra trị liệu, người bệnh nhẹ dùng canh Bạch Đầu Ông để điều trị, người bệnh nặng trực tiếp bị Triệu Ngôn mang đi truyền dịch, cũng may người bệnh nặng cũng không nhiều lắm, nếu không cũng khó giải quyết.
Mấy đại phu đều vô cùng tán thưởng canh Bạch Đầu Ông do Triệu Ngôn làm ra, Triệu Ngôn tiên nhân kia cũng thật khiêm tốn, lại nói phương thuốc kia không phải do hắn nghĩ ra, mà là của một y tiên tiền bối tên Trương Trọng Cảnh nghĩ ra, đó cũng là thần y ở tiên giới.
Mấy vị đại phu nhìn Triệu Ngôn với ánh mắt đang phát sáng, liên tiếp muốn bái sư học y với Triệu Ngôn. Ngoài cách ly trị liệu ra, Triệu Ngôn còn dặn dò thôn Đào Hoa và thôn Lưu Dân chú trọng khử trùng. Trong biệt thự có dung dịch khử trùng, nhưng những thứ này chỉ có thể để cho nhà mình dùng, còn đối với bên ngoài có thể dùng ngải diệp, thương truật đốt ra khói để khử trùng.
Mặc dù đã vào thu, nhưng nắng gắt cuối thu vẫn rất nóng, mỗi lần phơi nắng đều khiến người ta chảy mồ hôi đầm đìa.
Triệu Ngôn vốn mặc quần áo phòng hộ ra ngoài làm việc, chỉ cảm thấy trước mắt trắng xóa, cả người liền không khống chế được ngã xuống, mất đi ý thức.
"Sư phụ!" Bên cạnh có hai người đang đăng ký cho bệnh nhân, dùng nhiệt kế tiên giới đo nhiệt độ cơ thể cho một lão già liền kinh hô một tiếng, vội đỡ Triệu Ngôn dậy, đưa về biệt thự Triệu gia.
Triệu Ngôn được lôi ra khỏi quần áo phòng hộ, toàn thân đều ướt đẫm giống như mới vừa vớt ra từ trong nước, mà mấy lão già bên cạnh cũng không khá hơn chút nào, mỗi người đều là mồ hôi đầm đìa. Chỉ cởi xiêm y ra cũng có thể vắt được non nửa chậu mồ hôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận