Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 182:

Chuong 182:Chuong 182:
Triệu Huc ở một bên nghe không nhịn được mà cười ra tiếng, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của đám tù binh.
Phần tử ngoan cố kia nghe thấy tiếng cười, nhất thời giận tím mặt nói: "Ngươi cười cái gì?"
Không đợi bọn họ nói tiếp, Triệu Húc đã thẳng thắn nói: "Loi nói của mấy tên thủ lĩnh mang theo các ngươi đi tạo phản đánh trận quả thật rất đẹp, chờ đến khi bọn họ thật sự trở thành Hoàng đế hoặc là bá chủ một phương, các ngươi thật sự cảm thấy rằng hắn sẽ chia đều đất đai cho tất cả các nông dân sao?"
Ai học qua lịch sử đều biết một chuyện, người làm thủ lĩnh kêu gọi nông dân đứng dậy khởi nghĩa phần lớn là vì lợi ích của mình, có rất nhiều người sau khi khởi nghĩa liền trở thành địa chủ giàu có, địa vị chuyển biến, sau đó bọn họ có chia đều ruộng đất không? Có thể sao?
Vừa nghe thấy lời này, tên tù binh ngoan cố kia rõ ràng hơi sửng sốt, lời nói này quả thật có đạo lý.
Tên tù binh ngoan cố kia bỗng nhiên ngồi xuống đất gao khóc lên, nghẹn ngào hô to: "Ông trời ơi, chẳng lẽ dân chúng bình thường chúng ta muốn ăn một bữa cơm no muốn sống sót, cả đời đều không có cách nào làm được hay sao?"
Trương Thọ đứng bên cạnh Triệu Húc phản bác: "Đi theo tiên nhân là có thể ăn no."
Trương Thọ không hiểu những thứ loanh quanh lòng vòng kia, chỉ là một năm qua từ khi đi theo các tiên nhân từ không đến có, cuộc sống càng ngày càng có sức sống no đủ. Đây có thể chính là sự khác biệt giữa tiên nhân và những Hoàng đế kia, nếu không tại sao họ có thể thành tiên được?
Những tù binh ngoan cố kia làm sao có thể tin, còn dùng lời của Triệu Húc vừa nói để chặn Trương Thọ, Triệu Húc cũng không muốn giải thích nhiều, hắn lấy từ trong túi áo khoác của mình mấy tờ giấy rồi nhìn lại, bên trên là chữ viết xinh đẹp của em gái Triệu Hi.
Triệu Húc cười cười hỏi: "Hôm nay mở tiệc chiêu đãi hào thân thế gia trong quận, đã chuẩn bị ổn thỏa hết chưa?"
Thuộc hạ gật đầu: "Ổn thỏa hết rồi."
Triệu Húc trưng dụng quận phủ cũ của đẻ mở tiệc chiêu đãi mấy huyện lệnh ở gần đó, vô số thế gia hào thân, còn có cả Tiêu Thính Vân. Triệu Ngôn căn bản không có hứng thú với những yến hội kiểu này, cũng không định đến đó.
Triệu Húc nhìn từng hàng thức ăn bốc hơi nóng ở trong đại sảnh, đau lòng cực kỳ. Tiền làm yến hội này để mua quân lương thì tốt biết bao, vậy mà lại phải dùng để chiêu đãi những thế gia quyền thế kia. Đây là yến hội Triệu Húc đã đặt mua tiết kiệm lại, chỉ có thể dùng hai chữ keo kiệt để hình dung.
Bởi vì Triệu Húc đã dẫn binh đến giải quyết nguy cơ của quận Đào Nguyên, huyện Đào Diệp thuộc quận Đào Nguyên đã dần dan khôi phục lại sự náo nhiệt ngày xưa, dân chúng dần dần đã dám ra ngoài chợ làm việc, mà những thế gia quyền thế vẫn mãi ở nhà không dám đi đâu nay cũng đã dám ra ngoài, nghe nói còn có công tử ăn chơi trác táng có hứng thú nghe khúc xem kịch.
Cho nên Triệu Húc tướng quân muốn mở tiệc chiêu đãi bọn họ, những thế gia hào thân này như thế nào cũng phải nể mặt vị tướng quân tiên nhân này chút không phải sao? Đặc biệt là khi nghe nói Lương gia cũng sẽ đến nên ai cũng đi tới, trong tay mỗi người còn mang theo chút quà tặng.
Chờ đến khi nhìn thấy thức ăn ở trên bàn kia, những thế gia hào thân này hai má co quắp lại, bữa tiệc này còn không đáng giá bằng quà mà bọn họ mang đến tặng nữa.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng cũng không ai dám nói ra, mọi người đều lần lượt ngồi xuống.
Trước khi đến bọn họ đã suy đoán trước mục đích của yến hội lần này mà Triệu Húc tướng quân tổ chức, chẳng lẽ là muốn bọn họ bỏ tiền ra mua lương thực sao?
Đẩy chén cạn chén, qua ba tuần rượu.
Quân sư Quách Phàm cầm chén rượu trong tay, đột nhiên mở miệng thở dài: "Quận thủ và đô đốc đã khổ cực phòng thủ quận Đào Nguyên mấy ngày, nếu bọn họ trên trời có linh thiêng nhất định sẽ vui mừng khôn xiết."
Mọi người vội vàng nâng chén tiếc thương vong linh của Quận thủ và Đô đốc, đột nhiên Quách Phàm lại lên tiếng hỏi thăm: "Chuyến này quân ta hoàn thành xong hết nhiệm vụ cũng là lúc phải rời đi, chỉ là không biết triều đình sẽ phái vị quận thủ nào đến bàn giao cùng với quân ta?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận