Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 66:
Báo đáp triều đình?
Lưu Nhất Đao không hiểu rõ hàm nghĩa của câu nói này lắm, nhưng khi hắn nhớ tới trước kia mình làm gì, lại nghĩ đến câu "Báo đáp triều đình" của Chu công tử, khuôn mặt già nua của Lưu Nhất Đao trong nháy mắt bị dọa cho trắng bệch, mắt trợn to như chuông đồng.
Chẳng lẽ là... nhờ chuyện kia?
Lưu Nhất Đao vỗ mạnh vào đùi mình một cái, nếu để cho Chu lão viên ngoại biết được, hắn sẽ bị Chu gia ghi hận đến chết, nói không chừng ngay cả tâm muốn giết chết hắn cũng có! Còn cái gì mà về quê an dưỡng tuổi già? Đây là chuyện chết tiệt gì chứ.
Trước kia nghe nói công tử kia là Hỗn Thế Ma Vương, hiện tại không ngờ rằng lại điên như vậy?
Trên trán Lưu Nhất Đao đổ đầy mồ hôi, căn bản không dám ở lâu quay đầu đi ra ngoài.
Phía sau truyền đến một giọng nói trẻ tuổi lại nhiệt tình: “Ai, Lưu lão tiên sinh ngươi chớ vội đi, ngươi đi đâu đấy?"
Bước chân của Lưu Nhất Đao càng lúc càng nhanh, ngay cả đầu cũng không thèm ngoảnh lại.
Chu Nguyên vội vàng chạy tới túm lấy Lưu Nhất Đao: "Lão tiên sinh đừng đi, hôm nay ta mời ngươi tới là làm lại nghề cũ, đến lúc đó ta sẽ trả cho ngươi một khoản tiền phong phú."
Lưu Nhất Đao chỉ hận không thể quỳ xuống trước mặt Chu Nguyên, run rẩy hô lên: "Không được đâu, công tử, việc này không được đâu! Nếu tháo thứ kia xuống thì cả đời này cũng không mọc lại được, công tử chớ làm khó lão đầu, ta muốn đi!"
"Tháo, nhất định phải tháo!" Chu Nguyên vất vả lắm mới mời được người này, sao có thể thả hắn đi? Lúc này hắn đưa mắt nhìn gã người hầu của mình.
Mấy người hầu đồng loạt xông lên, nhấc hai chân Lưu Nhất Đao lơ lửng lên, không để ý Lưu Nhất Đao đang điên cuồng giấy giụa kêu rên, khiêng vào bên trong.
Rất nhanh, Lưu Nhất Đao bị thả xuống trước chuồng heo, đôi tay run ray bị ép cầm một thanh dao nhỏ do bọn họ mạnh mẽ nhét vào.
Lưu Nhất Đao vốn đang bị dọa đến lệ rơi khóe mắt đến giờ phút này bỗng nhiên đứng hình.
Hắn lâm vào im lặng khôn cùng: "..." Thiến heo, thiến cho heo con?
Lưu Nhất Đao nhìn đám heo con đang vui vẻ chơi đùa nghịch nước, trong lòng cảm thấy một lời khó nói hết.
Nhiều năm như vậy, hắn không biết đã bỏ thứ đồ chơi kia cho bao nhiêu hán tử, không nghĩ tới có một ngày sẽ bị bắt tới làm lại nghề cũ, mà lại làm nghề đó cho heo...
Chu Nguyên tự tay bắt một con heo con đang tru lên rồi mang tới, kích động nói với Lưu Nhất Đao: "Con heo này cũng không khác bộ phận phía dưới kia của con người là bao, một đao một heo."
Lưu Nhất Đao: "..."
Lưu Nhất Đao liếc mắt nhìn đám sai vặt đang canh giữ bên cạnh, hắn tự biết nếu hôm nay mình không thể đồng ý yêu cầu của công tử Chu gia, chỉ sợ hắn không thể thoát được, thế là hắn chỉ đành tuân lệnh cầm dao lên làm lại nghề cũ, mặc dù lúc này đối tượng của hắn đã biến thành con heo con.
Đao vung lên mãi cho tới khi mặt trời ngã về phía tây, những người đi ngang qua Chu gia trang đều nói rằng suốt cả buổi chiều, nơi này toàn tiếng tru như đang giết heo.
Trước kia, mỗi ngày Lưu Nhất Đao chỉ tịnh thân nhiều nhất chừng 10 người, còn phải hết sức cẩn thận, sợ con dao lệch đi một chút sẽ làm hại đến mạng con người, nhưng khi giết heo, hắn không cần phải cố ky nhiều như vậy. Hôm nay, cuối cùng hắn cũng có thể lấy lại tự tin của "Lưu Nhất Đao" trên người của những con heo con này.
Lúc chạng vạng, khi đã ăn cơm tối xong, Vương Tuyết Cầm nhân lúc máy rửa chén đang tiến hành rửa chén, nàng mở cửa chiếc tu lạnh 3 cửa có dung tích siêu lớn ra, bên trong hầu như đã trống rỗng, chỉ còn thừa lại vài thứ lặt vặt như nguyên liệu nấu lẩu, tương đậu... Ngày mai lại phải ra ngoài mua thức ăn.
Triệu Hi lấy một thỏi bạc có giá trị 5 lượng từ số bạc còn lại ra đưa cho Triệu Chí Dân, ngày mai Triệu Chí Dân và Triệu Húc sẽ đi chợ ở trên trấn.
Năm lượng bạc có thể nói là một khoản tiền lớn, bọn họ muốn mua thứ gì cũng rất dễ dàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận