Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 164:

Chuong 164:Chuong 164:
Triệu Hi suy nghĩ mấy ngày, đưa ra cái nhìn của mình: "Chế độ tín dụng được không?"
Thấy Lý Hiếu Tri không hiểu, Triệu Hi giải thích đơn giản thành: "Tức là đánh giá điểm tín dụng, điểm càng cao càng đáng tin cậy, các xưởng ở thành mới sẽ dựa vào điểm tín dụng để tuyển người."
Triệu Hi lại cười nói: "Một ví dụ khác, một số xưởng ở thành mới chúng ta có vị trí tiền lương rất cao, yêu cầu công nhân giữ bí mật, nếu điểm tín dụng thấp thì không thể ứng tuyển, nếu cha mẹ phạm tội, vậy con cái bọn họ cũng sẽ bị hạn chế ứng tuyển vào những vị trí này."
Trước khi bọn họ xuyên không, toàn xã hội đều có chế độ tín dụng. Triệu Hi xem thời sự cũng hiểu biết không ít, hơn nữa cô cũng có hơn 700 điểm tín dụng trong Alipay.
Lý Hiếu Tri nghe mà phát hoảng, đây là muốn làm tội liên đới sao? Hiện tại ai mà không biết chỉ làm ruộng trên mẫu đất nhà mình là khó mà khá giả được, đều muốn vào xưởng làm việc kiếm tiền.
Nếu mất đi cơ hội này, vậy thật sự xong đời, huống chỉ còn liên lụy đến con cái, sợ là trước khi làm gì cũng phải nghĩ kỹ rồi mới làm, cũng có thể coi như biện pháp tốt.
Triệu Hi nhớ mấy ngày trước, học đường và trường y công bố điểm thi cuối kỳ, không ít đứa nhỏ vì bị điểm thấp mà bị cha mẹ đánh một trận, hiện tại nàng ra chế độ tín dụng, ai nếu điểm quá thấp chắc sẽ bị con cái nhà mình nhạo báng đi?
Triệu Hi nhớ tới Tiêu Thính Vân còn đang chờ nên không ở lại lâu.
Vừa mới đi ra cửa chính, đã thấy Tiêu Thính Vân đứng ở bên cạnh xe đạp chờ nàng, Triệu Hi vừa nhìn ghế sau, liền khựng lại, hông mai đỏ sam trên nền đông màu trắng chói mắt dị thường.
Nàng tiến lên, ôm lấy bó hồng mai, hoa lành lạnh còn mang hơi nước. Nàng kinh ngạc hỏi: "Hoa này ở đâu ra?"
Tiêu Thính Vân thản nhiên cười nói: "Vừa rồi đo đường ta thấy hai bên đường có mai đỏ, nên hái một ít."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Triệu Hi đột nhiên nhớ tới vừa rồi nàng thuận miệng nói nàng không thích mùa đông, không chỉ lạnh mà còn không có chút màu sắc nào. Mà bó hồng mai này trong tay nàng đỏ đến diễm lệ đường hoàng, nổi bật trên màu tuyết.
Thảo nào... vừa rồi hắn không cùng đi vào.
Trong lòng Triệu Hi hơi kinh hỉ, nhìn thấy đôi mắt nâu sam của hắn lộ vẻ chờ mong, không khỏi cong môi cười: "Cám ơn, ta sẽ cắm vào bình hoa.”
Tiêu Thính Vân khế ừ một tiếng, chân dài gẩy thắng xe đạp, Triệu Hi ôm bó hồng mai ngồi ở ghế sau, cùng hắn trở về biệt thự.
Sắp sang năm mới, Triệu Hi còn cố ý dặn dò đám người Trương Thọ không nên nhận quà tặng dân chúng đưa tới, bọn họ không thiếu cái gì.
Đại tiểu thư Vương gia Vương Uyển Nhi cùng nha hoàn thiếp thân Phỉ Thúy còn đang ở lại phòng ngủ cho khách của biệt thự, cùng với một em bé mới sinh mấy ngày.
Nha đầu Phỉ Thúy thoạt nhìn không nhỏ hơn Triệu Hi bao nhiêu, Vương Tuyết Cầm không nỡ để cô gái nhỏ như vậy ngủ trên sàn, cố ý đưa một bộ chăn bông nhà bọn họ không dùng trải lên sô pha cho nha hoàn kia, làm Phỉ Thúy cảm động đến rơi lệ đầy mặt.
Vương gia còn đưa không ít đồ dùng tới cho Vương Uyển Nhi và đứa nhỏ, có cả một cái giường bằng gỗ cho trẻ sơ sinh.
Vương Tuyết Cầm thỉnh thoảng đi thăm đứa bé kia. Nàng rất thích em bé. Trưởng tử Triệu Ngôn đã sớm đến tuổi kết hôn, trước khi xuyên không cũng đã đi xem mắt vài lần, sau khi xuyên lại bận rất nhiều chuyện, đừng mong sớm có con, nếu không hai vợ chồng già bọn họ có lẽ cũng đã có cháu để bồng.
Đường may trên bụng Vương Uyển Nhi cũng không cần tháo chỉ, đã tự động khép lại, chỉ để lại một vết sẹo nhợt nhạt trên bụng, làm cho Vương Uyển Nhi cứ mãi thán phục thủ đoạn của Tiên gia.
Vương Uyển Nhi khôi phục đôi chút liền có thể rời khỏi phòng, nàng cũng biết không nên tự tiện động chạm đồ vật trong tiên cảnh. Nàng nghe Linh Nhi nói, trong tiên cảnh có Thiên Lý Nhãn theo dõi, cho dù tiên nhân không ở nhà, cũng có thể nhìn thấy toàn bộ hành động của các nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận