Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chương 167:

Chương 167:Chương 167:
Hán tử muốn đến Tiên cảnh làm hộ vệ rất nhiều, khiến cho chỉ huy Triệu Húc vô cùng đau đầu khi phải chọn người.
Trương Thọ vốn là một thợ săn ở thôn Đào Hoa, bởi vì bị trại Thanh Phong chiếm mất núi, đã khiến cho hắn dù có ở trong núi cũng không săn được con vật nào, thường xuyên phải nhịn đói, hơn nữa ở thôn Đào Hoa hắn còn nghèo đến nỗi không cưới được vợ, nhưng ai có ngờ đột nhiên han lại được tiên nhân ban cho chức tiểu đội trưởng của đội hộ vệ , một ngày ba bữa đều được ăn no, mỗi tháng còn có tiền bạc dầu muối mang về nhà, nhờ thế mà cuộc sống hiện tại của hắn đã khá hơn rất nhiều. Nghe nương của hắn nói, bà mối thành mới đến đông đến mức sắp giãm nát hiên nhà hắn rồi.
Từ đó Trương Thọ liên nghĩ, bất luận là các tiên nhân muốn làm gì, Trương Thọ hắn sẽ luôn đi theo. Dù tiên nhân có muốn ngồi trên bảo tọa của hoàng đế một lúc, Trương Thọ hắn cũng sẽ giúp các tiên nhân!
Trương Thọ đang chìm trong suy nghĩ, đột nhiên nghe được một trận huýt sáo dồn dập. Tất cả mọi người ở đây trong nháy mắt đều đứng dậy xông tới khoảng đất trước của lớn của Tiên cảnh, tất cả đều chuẩn xác tìm được đội của mình, xếp thành hàng.
Bên ngoài biệt thự có chút ánh sáng mờ nhạt của đèn đường, Triệu Húc chắp hai tay sau lưng đứng ở trên đài cao, có thể quan sát rõ các tiểu đội phía dưới, chú chó Đại Hoàng ngồi bên cạnh hình như cũng cảm nhận được bầu không khí có chút khẩn trương, ngồi ở đó, nghiêm túc ngẩng cao đầu.
Triệu Húc: "Đám phản quân ngày càng càn rỡ, đã giết chết rất nhiều quận thủ cùng vô số quan quân, chuẩn bị đánh thẳng vào quận Đào Nguyên chúng ta, theo các ngươi bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Tất cả thành viên đội hộ vệ nghe vậy trong lòng hoảng hốt, nhưng vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích!
Không đợi bọn họ trả lời, Triệu Húc đã lớn tiếng quát: "Phía sau chúng ta còn có gia đình của mình, là hương thân phụ lão, chúng ta đã không còn chỗ nào để trốn!"
Trong đội hộ vệ không ít người đã từng là lưu dân, đã từng chịu khổ cho nên càng muốn bảo vệ cuộc sống yên ổn hiện tại này. Thành mới chính là nhà của bọn họ, trong nhà còn có thân nhân của bọn họ, ai dám động đến họ, cho dù là liều cái mạng này cũng phải chống cự.
Trương Thọ nghẹn đỏ mặt, nước miếng bay tứ tung mà hô lớn: "Bảo vệ quận Đào Nguyên, bảo vệ nhà của chúng ta!"
Có người mở đầu, thì sẽ có vô số người cùng hô to bảo vệ quê hương.
Triệu Húc vô cùng hài long, trầm giọng nói: "Chúng ta tuy không muốn tham chiến, nhưng cũng cũng không phải vì sợ, ta cho mỗi người ở đây một cơ hội, ai không muốn thì đi báo cáo quay trở về với nhà của mình, ta tuyệt đối không làm khó dễ."
Phía sau vốn là nhà của bọn họ, những việc này vốn cũng phải trách nhiệm của tiên nhân, tiên nhân vốn có thể thừa dịp này mà rời đi, nhưng mà tiên nhân lại không làm như vậy, tiên nhân không đi, tiên cảnh vẫn đứng sừng sững ở đây. Bọn họ sao có thể chùn bước? Nếu từ bỏ mặt mũi bọn họ biết để đâu?
Đợi một phút vẫn không có ai rời khỏi, Triệu Húc tán dương: "Tốt lắm, đều là trai tráng có cốt khí thì không được hèn nhát, lúc trước Triệu Húc ta đúng là đã không chọn nhầm người."
Triệu Húc hạ hiệu lệnh: "Về nhà báo cho cha mẹ, sáng sớm mai tập hợp tại đây." Mọi người đồng thanh hô to: "RõI"
Mọi người thần sắc lạnh lùng, dọn đồ đạc ở nhà trệt thu để chuẩn bị về nhà. Đêm đó không ít hộ dân vì muốn tiết kiệm nến nên nghỉ ngơi sớm đã sáng lên ánh nến.
Sau khi biết được tình hình cụ thể của chuyến đi lần này, mẫu thân Trương Thọ không nói gì, chỉ xoay người vào phòng Trương Thọ thay hắn thu dọn đồ đạc.
Chỉ có cha hắn nói một câu: "Trương gia ta không có kẻ hèn nhát, tự bảo vệ bản thân cho tốt."
Trương Thọ vành mắt ửng đỏ, gật đầu đáp ứng: "Vâng, cha!"
Quận thủ quận Đào Nguyên đã bị giết, tin tức đám phản quân chuẩn bị tiến thẳng vào quận Đào Nguyên chẳng mấy chốc đã được lan truyền khắp thành mới, thôn trưởng thôn Đào Hoa cùng thôn trưởng thôn Hạnh Phúc đã cùng nhau tổ chức đại hội động viên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận