Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 288:
Khong f dan chung quan Ba Thuy dau thi thầm to nhỏ với nhau.
Cũng may bọn họ mới thu hoạch vị lúa mì đông, phỏng chừng thật sự được tiên nhân chúc phúc, số lượng lúa mì đông thu hoạch lần này nhiều đến dọa người! Về sau sẽ không sợ ăn không đủ no, lúa mì còn có thể làm thành bánh bao mì sợi các loại, dư ra còn có thể giao dịch mua chút khoai lang khoai tây với quận Đào Nguyên về nếm thử.
Cho nên nghe nói tiên nhân muốn mở rộng nuôi cá trong đồng, tuy bọn họ thì thầm to nhỏ với nhau nhưng cũng không quá kháng cự, dù sao trong tay có lương thực, nếu thật sự trồng hư cũng không sợ năm nay chết đói, chỉ là có chút lo lắng.
Bên bờ ruộng một ít thôn dân bắt đầu tán gẫu: "Ta nghe nói quận chúng ta có phú hộ đào hồ nước ngọt để nuôi cá, vài ngày trước đó còn chết rất nhiêu, thêm một nhóm cá lại bị bệnh."
Thôn dân bên cạnh lập tức gật đầu đáp lời: "Chứ sao, lần đó ta cũng qua xem, phú hộ kia thiếu chút nữa khóc ngất ngay bên cạnh hồ nước, nếu không phải gã sai vặt nhà hắn đỡ lấy kịp, ta đoán chừng đã ngã vào trong hồ nước chết đuối rồi!"
Cá cũng không dễ nuôi, nếu cá bị bệnh cũng khó tìm được đại phu, dù sao thời buổi này tìm đại phu trị bệnh cho người đã khó, chớ nói chỉ trị bệnh cho cá.
Cho nên bọn họ có chút lo lắng, sợ đến lúc đó toàn bộ cá trong ruộng của mình đều chết, lại còn kéo theo lúa cũng hư hại sẽ không dễ mà xử lý.
Một đám thôn dân ôm nông cụ đang thảo luận câu được câu không, xa xa liên truyền đến tiếng cười của nữ nhân: "Nuôi cá trắm cỏ trong hồ nước có tỷ lệ phát bệnh cùng tỷ lệ chết cực cao, mà nuôi ở ruộng lúa lại có thể giảm tỷ lệ mắc bệnh chết rất lớn!"
Một đám thôn dân nương theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy xa xa có một đám người đi tới, nhìn cách ăn mặc liền biết họ là các quan lão gia.
Thôn dân vội vàng ném nông cụ trong tay, kinh sợ quỳ xuống dập đầu với bọn họ.
Triệu Chí Dân bước lên nâng bọn họ dậy: "Chúng ta cũng không có loại lễ nghi này, các ngươi ngàn vạn lần đừng quỳ." Hắn cũng xuất thân từ nông dân. Các thôn dân mê mang, vội vàng nhìn lại những quan lại mặc chế phục thống nhất.
Quận thủ quận Ba Thủy cười nói: "Mấy vị này chính là tiên nhân của Thục địa chúng ta."
Người vừa mới nói chính là Vương Tuyết Cầm.
Vừa nói ra lời này, những thôn dân vừa rồi mới đứng lên âm thầm kinh hãi, trong mắt hàm chứa lệ nóng, nháy mắt lại quỳ xuống, hô to: "Bái kiến tiên nhân!"
Các thôn dân đều choáng váng, bọn họ không nghĩ tới các tiên nhân tinh quý lại tự mình tới đây!
Triệu Chí Dân đỡ người này lại đỡ không được người kia, nóng đến đầu đây mồ hôi, trong miệng không ngừng bảo bọn họ đứng lên trước.
Vẫn là nhóm quan lại đi theo cùng lúc xuất động, mới nâng được đám dân chúng kinh sợ này lên.
Những dân chúng gặp được tiên nhân này đều rất câu nệ, rụt ở một bên không dám nhiều lời, ngược lại có một hai thôn dân lá gan hơi lớn, lấy can đảm hỏi: "Mới vừa rồi tiên nhân nói chuyện nuôi cá trong ruộng lúa, tỷ lệ cá bệnh chết ngược lại sẽ giảm đi rất nhiều?" Bọn ho thật sự không cách nào hiểu được đạo lý này, những con cá nuôi trong hồ nước kia đều được nuôi dưỡng tỉ mỉ, nghe nói còn mời không ít người chăm sóc, mà cá tùy tiện nuôi ở ruộng lúa nước này bọn họ đoán chừng khó có thể được chăm sóc cẩn thân, nuôi dưỡng cẩn thận mà lại không bằng tùy tiện thả rong?
Vương Tuyết Cầm là chuyên gia ở phương diện chăn nuôi, lúc này cười nói: "Đây là tất nhiên, hồ nước rất dễ sinh ra vi khuẩn, nhưng ruộng lúa thì khác, cái này cũng giống với môi trường tự nhiên. Các ngươi xem cá sống ở sông có phải ít chết hơn rất nhiều hay không? Đây chính là môi trường tự nhiên."
Dân chúng cái hiểu cái không, dù sao tiên nhân đều nói như vậy hẳn là thật đi.
Vương Tuyết Cam nói đến chăn nuôi liền có tinh thần, nói: "Lại nói những con cá này có thể ăn cỏ dại, ăn sâu hại trong ruộng lúa, còn có thể xới đất, gia tăng sản lượng ruộng lúa, có gì mà không tốt?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận