Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 140:

Chuong 140:Chuong 140:
"Thịt gác bếp va lạp xưởng là gì?" Lý Hiếu Tri tò mò hỏi.
Vương Tuyết Cầm nói: "Chính là ruột heo nhồi thịt phơi nắng, có thể để trong tủ lạnh nửa năm, lúc muốn ăn thì cắt một đoạn xuống nấu chín là có thể ăn được.
Ánh mắt mấy người ở đây sáng ngời, nghe nói heo của Chu công tử nuôi vô cùng béo tốt, nếu lại có thể cất trữ được lạp xưởng thì chẳng phải dân chúng có thể nếm chút thịt trong ít nhất nửa năm sao? Tiên nhân sử dụng tiêu thạch để làm đá, mà triều Thiên Khải có rất nhiều tiêu thạch, về sau việc làm hầm băng trong thành mới cũng cũng có thể dễ dàng, có hầm băng thì có thể đông lạnh chút thịt.
Trong lòng mọi người cảm khái, chỉ can một ý tưởng nhỏ của tiên giới là có thể cải thiện chuyện ăn, mặc, ở, đi lại của dân chúng. Thành mới sao có thể là một thành trì dùng để ổn định lưu dân chứ? Đây rõ ràng là một tiên thành mới phải.
Lúc trước, khi Trân tú tài đề nghị đám người Tống Nhất Thanh đưa người thân đến ở cùng, bọn họ vẫn còn chút do dự, nhưng hiện tại thì không còn do dự nữa. Họ đã viết rất nhiêu phong thư gửi về nhà để cho mẹ và thê nhỉ dọn đến bên này.
Mọi người nâng ly chúc mừng sinh nhật thứ 17 của Triệu Hi, khung cảnh rất vui vẻ, sau khi dùng xong bữa tối, Vương Tuyết Cầm bưng một chiếc bánh kem kiểu Tây từ trong bếp ra.
Bởi vì triều Thiên Khải không có nến nhỏ nên đành phải giản lược. Triệu Hi ngồi ở chính giữa, mọi người vây quanh nàng hát chúc mừng sinh nhật.
Tiếng hát của thiếu niên lang bên cạnh trầm thấp, Triệu Húc lập tức quay đầu nhìn ve phía Tiêu Thính Vân, khá lắm, những người khác cùng lắm chỉ có thể hát theo được hai câu trong bài hát chúc mừng sinh nhật tiếng Hán, vậy mà người này ngay cả bài chúc mừng sinh nhật bằng tiếng Anh cũng biết hát!
Triệu Ngôn ôn hòa cười nói: "Hi Hi, mau cầu nguyện đi."
Triệu Hi chắp tay trước ngực, yên lặng cầu nguyện.
Hy vọng cả nhà bình an hạnh phúc, hy vọng bọn họ có thể an ổn vượt qua mùa đông đầu tiên của triều Thiên Khải.
Hai má trắng nõn bị cào nhẹ, trên mặt có chút dính dính, Triệu Hi giật mình vội vàng mở mắt ra, giơ tay lên lau thì đúng là kem, lập tức nhìn về phía "thủ phạm' kia, hét lên: "Nhị cal Trong biệt thự không có nhiều kem đâu!"
Triệu Húc làm mặt quỷ, Triệu Hi trong nháy mắt đứng dậy đuổi theo, eo nhỏ thiếu chút nữa đụng vào góc nhọn của bàn kính.
Ngay khi Triệu Hi sắp đụng phải góc bàn kính, một bàn tay to, khớp xương thon lặng lẽ nắm ở góc bàn, eo nhỏ của nàng nhất thời đụng vào mu bàn tay hắn nên không cảm thấy đau.
Triệu Hi sửng sốt, liếc mắt nhìn Tiêu Thính Vân một cái, đôi mắt hắn sâu như biển, không nói gì, Triệu Hi hoàn hồn lại đuổi theo Triệu Húc khắp nhà ăn.
Triệu Chí Dân cười đến nổi trên mặt hiện ra không ít nếp nhăn,/Được rồi được rồi, bánh ngọt cũng không nên lãng phí, tất cả mọi người ăn thử đi."
Thật ra, hai mẹ con Triệu Hi và Vương Tuyết Cầm cũng không quá giỏi làm bánh, bánh ngọt họ làm đương nhiên không thể so sánh với bánh ngọt được bán trong tiệm bánh ở hiện đại, nhưng đặt ở triều Thiên Khải cũng là mỹ vị hiếm có.
Hương vị ngọt ngào nở rộ trong miệng, Triệu Hi mỉm cười vui vẻ, thật là ngon. Mặc dù sinh nhật 17 tuổi của có khác biệt, nhưng... là sinh nhật khắc sâu nhất trong ký ức của nàng!
Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, mọi người cùng nhau dọn dẹp nhà ăn.
Lý Hiếu Tri nhìn bóng đêm bên ngoài, chắp tay nói: "Chư vị tiên nhân, ta tới xưởng pháo hoa xem thử."
Hôm nay thử nghiệm pháo thành công, Lý Hiếu Tri có chút lo lắng những công nhân kia muốn đốt pháo chúc mừng sinh nhật Hi Hi tiên nhân mà gây ra tai nạn, muốn đến nhà xưởng kiểm tra một lần nữa.
Các khách nhân lục tục rời đi, hôm nay là sinh nhật của nàng nên không cần nàng phải dọn dẹp phòng bếp.
Triệu Húc giữ chặt bả vai Tiêu Thính Vân, thấp giọng nói: "Thính Vân à, nam nhân nhà ta đều phải xuống bếp và dọn dẹp nhà cửa, ngươi lau sạch bàn ăn đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận