Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 193:

Chuong 193:Chuong 193:
"Triệu Ngôn tiên nhân, Triệu Huc tiên nhân đã trở lại, còn mang theo dân chúng trong thành trở lại cùng!"
Giờ phút này, toàn bộ người dân ở thành mới đều muốn bỏ bê công việc một lần!
Vô số người chạy ra bên ngoài, hai bên đường tràn ngập tiếng hò reo hoan nghênh đội quân trở về.
Triệu Hi cùng cha mẹ mấy ngày trước đã nghe được tin tức từ chỗ của huyện lệnh Đào Nguyên, lại nghe được tiếng hét to của hài đồng ở bên ngoài, thì vội vàng thay một thân y phục rồi cùng đi đón bọn họ, vừa ra đến cổng thành mới liền nhìn thấy hai người Triệu Húc Tiêu Thính Vân đang mặc khôi giáp, cưỡi trên con ngựa cao to.
Cuối cùng cũng trở vềI
Huyện lệnh Đào Nguyên mang theo toàn bộ quan chức trong trấn đến, nếu không có Triệu Hi nhiều lần ngăn cản, hắn còn muốn mời đội múa lân trong trấn múa một trận!
Triệu Húc và Tiêu Thính Vân xuống ngựa, Triệu Ngôn trong đội quân y phía sau cũng tới, đám người Triệu Hi ra nghênh đón. Vương Tuyết Cầm nhìn hai đứa con trai, mắt do ửng, tiến lên ôm Triệu Ngôn một cái, lại ôm Triệu Húc mà khóc nức nở, vỗ vỗ tấm lưng rắn chắc của hắn: "Tiểu tử thúi, ngươi viết thư nói nửa tháng nữa là trở về, giờ đã bao lâu rồi?"
Đại Hoàng quấn lấy bọn họ chảy nước miếng, hưng phấn vẫy đuôi.
Triệu Ngôn cười nói: "Mẹ, dù sao kế hoạch cũng không theo kịp thay đổi."
Lời này quá đúng, Vương Tuyết Cầm vừa buông nhỉ tử ra, lại nhìn về phía Tiêu Thính Vân: "Tiểu Tiêu a, lần này may là có ngươi chiếu cố hai người bọn họ."
Tiêu Thính Vân lắc đầu nói: "Ngài khách khí rồi."
Triệu Húc vỗ vỗ bả vai Tiêu Thính Vân, cười rộ lên nói hắn cũng không phải là người ngoài. Triệu Hi cảm thấy lời nói của nhị ca có hàm ý gì đó.
Huyện lệnh Đào Nguyên ở bên cạnh đã sớm chờ không kịp, tuyên bố hắn đã đặt trước một bàn tiệc ở tửu quán tốt nhất trong thị trấn, muốn làm tiệc chiêu đãi cho hai vị tướng quân cùng tiên y.
"Không cần chiêu đãi, lãng phí mồ hôi nước mắt của dân." Triệu Húc quay đầu nhìn về phía quân sĩ phía sau, cao giọng nói: "Nghỉ ba ngày, đều tự vê nhà mà gặp cha mẹ, bạn bè đi thôi."
Dân chúng hô to vạn tuế, giương mắt tìm người nhà từ trong đám người, sau đó cùng nhau về nhà.
Triệu Húc kéo Triệu Hi lại gần, vẻ mặt hớn hở: "Hi Hi, ngươi xem có thể tìm người làm máy phát điện riêng cho điện thoại di động không, sau này xuất chinh chúng ta cũng dễ liên lạc."
Triệu Hi vẻ mặt bất đắc dĩ, nàng đâu có biết cách làm máy phát điện? Ngoài miệng thì nàng nói sẽ lục lọi thư phòng xem có sách về vấn đề này không, ánh mắt nàng có chút tò mò nhìn con ngựa đang hắt xì phía trước.
Nàng mới chỉ nhìn thấy ngựa qua phim truyền hình, đây là lần đầu tiên thấy ngựa thật, đa số nông hộ ở thôn trang gần đây đều dùng trâu. Nàng nhớ rõ con ngựa này không phải là con ngựa mà huyện lệnh Đào Nguyên tặng trước khi đi.
Con ngựa có màu nâu trơn bóng, trên lưng mang một cái yên ngựa đơn giản, hai bên hông treo hai bàn đạp. Mấy con ngựa quý này là chiến lợi phẩm mà Triệu Húc thu được, yên ngựa cũng là hắn sai người chế tạo nhanh.
Trước kia Triệu Húc xem phim truyền hình còn không nhận thấy, sau khi thực tiễn liền nhịn không được bội phục kỹ thuật cưỡi ngựa của Tiêu Thính Vân, không có mấy thứ này hắn vẫn trị được mấy con ngựa này.
Triệu Húc xúi dục nói: "Hi Hi, có muốn nhị ca cưỡi ngựa đưa ngươi về không? Rất thú vị nhat"
Triệu Hi cự tuyệt rất quyết đoán, nàng rất tò mò, nhưng lại không thích mạo hiểm, nhị ca mới vừa học cưỡi ngựa xong.
Tiêu Thính Vân ở một bên đột nhiên mở miệng đề nghị: "Truy Phong rất ngoan, ta giúp ngươi dắt ngựa, sẽ không nguy hiểm.' Truy Phong là con ngựa trắng của hắn.
Triệu Húc: "..." Ngươi giỏi thật, như vậy cũng có thể tìm được cơ hội.
Triệu Hi nhìn đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Thính Vân, chàng thiếu niên trâm mặc ít nói này thoạt nhìn đáng tin cậy hơn so với nhị ca của nàng, thế nhưng nàng suy tư một lát, vẫn kìm nén lòng hiếu kỳ, sợ có vấn đề gì làm cho hôm nay vui quá hóa buồn, chỉ nói chờ đến mùa xuân nàng sẽ đi học cưỡi ngựa đạp thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận