Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 68:
Đám người Lý thị đi trên đường, thỉnh thoảng bọn họ lại quay đầu nhìn thử, hoàn toàn không có dấu hiệu có người đang đuổi theo, trước đây bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy tiên nhân cưỡi mây đạp gió cả, chẳng lẽ hôm nay tiên nhân thật sự có việc nên không thể đi được?
Lý thị đang âm thâm hối hận vì sao đêm qua không để trượng phu tới hỏi tiên nhân muốn mua gì, để đám thôn dân bọn họ mua giúp tiên nhân cũng được.
Trong lúc nàng đang suy nghĩ, Hổ Tử đi ở bên cạnh ngạc nhiên hô lên: "Nương, đó là thứ gì?”
Lúc này, trời còn chưa sáng hẳn, lại ở khoảng cách rất xa, đám người chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy ở cách đó vài dặm có hai thứ gì đó cao cao, hình như có người ngồi trên đó đang nhanh chóng đi tới chỗ của bọn họ.
Trong trí nhớ của các thôn dân, mặc dù tốc độ của thứ này này không nhanh bằng ngựa, nhưng cũng chỉ loại vật mới có tốc độ nhanh tới vậy. Chẳng lẽ đó chính là... hổ dữ ở trong núi? Bọn chúng còn đang ngậm con mồi trong miệng lao tới chỗ bọn họ? Lần trước có gấu đi nhầm vào trong ruộng làm bị thương Tiêu Thính Vân, lúc này cũng rất có khả năng có hổ đi nhầm vào đường lớn. Thôn dân lập tức sợ hãi tới mức liên tục thét chói tai, bọn họ quăng hết đồ đạc trong tay xuống, chạy tán loạn khắp nơi.
Triệu Húc chán nản hỏi: "Những thôn dân này chạy cái gì mà chạy?”
Triệu Húc và Triệu Chí Dân đạp xe đạp, hai người một trước một sau đuổi kịp thôn dân, Hổ Tử bị Lý thị ôm lấy quay đầu nhìn lại, nó vui mừng thét lên: "Mọi người đừng sợ, đó không phải hổ mà là tiên nhân!"
Nghe vậy, các thôn dân liền nhìn sang, quả thật là tiên nhân, bọn họ thở hồng hộc lập tức dừng lại, nhìn thân thú bên dưới hai người bằng ánh mắt vô cùng sợ hãi.
Mặc dù bọn họ chưa từng nhìn thấy loài vật này, nhưng bọn họ cảm thấy chỉ có thần thú ở trên Thiên giới mới có thể chạy nhanh tới như vậy.
Thôn dân giật mình hiểu ra, hèn gì các tiên nhân lại chậm chạp không đến cửa thôn tập hợp với mọi người, thì ra bọn họ có thần thú để cưỡi thay cho đi bộ.
Triệu Chí Dân cảm thấy có lỗi vì hai cha con mình đã dọa sợ các thôn dân. Triệu Chí Dân nhìn thấy đôi giày cỏ của Hổ Tử trong lúc hoảng loạn không biết đã rơi chỗ nào. Nếu cứ như vậy đi bộ lên trên trấn, chỉ sợ đôi chân này của nó sẽ không thể giữ được nữa. Vì vậy, Triệu Chí Dân mỉm cười ôm lấy Hổ Tử đặt nó ngồi xuống ghế sau xe đạp:'Để ta giúp mọi người chở những tiểu tử này."
Triệu Chí Dân đạp chiếc xe đạp hiệu Phượng Hoàng, phía trước xe đạp còn có một thanh sắt ngang bóng loáng, có thể chở được thêm một đứa bé nữa.
Những đứa trẻ phải chịu khổ đi chợ cùng cha mẹ cũng chỉ có 2,3 đứa, nghe vậy, chúng liền hào hứng đi về phía bọn họ, trong miệng còn ồn ào nói muốn cưỡi thần thú.
Thể là Triệu Chí Dân chở hai đứa nhỏ, Triệu Huc chở một đứa lập tức biến mất khỏi tâm mắt của các thôn dân.
Những thôn dân này cũng không lo lắng đám trẻ bị mất tích, bọn họ còn có chút hâm mộ nhìn theo bóng lưng mọi người đi xa, vội vàng đuổi theo nhanh hơn.
Triệu Chí Dân và Triệu Húc đạp xe đạp, bọn họ rất nhanh đã đi tới thị trấn, lúc này chợ đã được dọn ra, nghĩ tới những thôn dân kia còn chưa tới, hai cha con quyết định mang theo ba đứa bé đi dạo. Người dân trong chợ đều dùng ánh mắt tò mò quan sát chiếc xe đạp được hai người dắt đi, nhưng cũng không ai có hành động gì quá khích.
Triệu Chí Dân vốn định mua cho ba đứa trẻ ít đồ ăn vặt, nhưng bọn họ phát hiện thỏi bạc trong tay có giá trị quá lớn, người bán hàng không có bạc thối lại, thế là hai người đành đi tới tiệm gạo trước.
Lương thực chính của triều đại Thiên Khải là ngũ cốc, tức bắp ngô, hạt kê, lúa mạch, đậu tượng và lúa gạo, dân chúng triều Thiên Khải chủ yếu ăn ngô.
Triệu Chí Dân nhìn thoáng qua lương thực trong cửa hàng rồi thở dài, gương mặt hắn đau khổ mua nửa túi gạo lớn mà chủ quán nói là gạo ngon nhất quan lại thường ăn, sau đó đặt lên hai chiếc sọt được gắn ở phía sau xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận