Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 61:
Triều đại Thiên Khải có đốt gạch nhưng không có xi măng, dân chúng bình thường khi xây nhà thường dùng bùn vàng pha loãng với cỏ trát đều lên tường, đợi đến khi gió thổi khô thì vào ở, nếu đến mùa mưa gặp phải mưa lâu ngày nhà bằng gạch đất liền dễ sụp đổ.
Thôn trưởng nghe thấy chỉ hiểu được ý trên mặt chữ hai từ "xi măng", những cũng không hiểu hoàn toàn. Nước và bùn trộn lại với nhau thì thành xi măng, nhưng rất khó để hiểu được làm sao từ xi măng có thể biến thành chuồng heo kiên cố như vậy. Bùn trộn với nước thì loãng ra, làm sao có thể chống lại mưa gió?
Triệu Hi cũng chỉ biết nguyên lý đại khái của xi măng, nhưng cụ thể làm ra như thế nào thì còn phải đọc sách tìm hiểu rõ hơn, nàng cười nói: "Thôn trưởng, chúng ta tranh thủ mùa hè làm ra xi măng trước khi mùa lũ đến, đến lúc đó mọi người tự xây nhà gạch sẽ không sợ bị sụp nhà nữa."
Thôn trưởng có chút giật mình, ngữ khí không nén được hưng phấn: "en lúc đó chúng ta cũng có thể được ở trong căn phòng như chuồng heo kia hay sao?"
Người nhà họ Triệu: ”... đúng." Nói thì nói như vậy, nhưng lời của thôn trưởng nói nghe cứ cảm thấy quái quái chỗ nào.
Thôn trưởng bỗng nhiên cảm thấy thôn dân kia bị đánh bị thương cũng không phải là chuyện gì xấu, lời hứa hẹn của tiên nhân sao có thể là giả được? ha ha, phòng sụp hay lắm, tuyệt vời!
"Nghe nói người trong thôn của mọi người muốn đi chợ ở trấn trên đa phần là phải ngồi xe bò nhà Trần tú tài sao? Hai ngày nay hắn có đi lên trấn trên hay không? Lương thực nhà chúng ta sắp cạn kiệt rồi. Vương Tuyết Cầm chợt nhớ ra hỏi thăm.
Gạo còn hơn nửa túi vẫn đủ ăn thì không nói, nhưng rau dưa và thịt gần như sắp hết sạch rồi, phải ra ngoài mua thêm, bọn họ không chịu được cảnh chỉ ăn cơm trắng mà không có đồ ăn. Cũng không thể ngày nào cũng xuống sông bắt cá chứ đúng không? Mấy thứ đó ăn mãi cũng sẽ ăn đến ngán.
Thôn trưởng nghe vậy thì trên mặt lộ vẻ hơi khó xử, nói: "Hai ngày nay tâm tình của Trần tú tài không tốt, vẫn luôn ốm đau nằm nhà, sợ là mấy ngày nữa cũng sẽ không lên trấn trên. Có điều nếu như tiên nhân cần ta sẽ mượn xe trâu giúp cho tiên nhân." Trong thôn vẫn có gia đình có trâu, nhưng mấy ngày này đều dắt đến ruộng để làm việc.
Thôn trưởng còn thấy hơi kì lạ, không phải ai cũng nói tiên nhân có thể đi mưa về gió sao?
Triệu Húc có chút kinh ngạc: "Chân của tú tài không phải là trời sinh đã bị tật sao? Lần trước ta thấy xương khớp thân thể của hắn không tệ mà, sao lại sinh bệnh rồi?"
Thôn trưởng và Trần tú tài vốn cũng có chút quan hệ thân thiết, nhà lại gần nhau, vốn dĩ loại chuyện thế này hắn nên giấu giếm thay cho Trần tú tài, tránh việc có thôn dân nhiều chuyện nào đó trong thôn nói lung tung khiến người ta chán ghét, có điều nếu như tiên nhân to mò, hắn liền nói hết tất cả những gì mình biết: "Nghe nói là do lúc ở chỗ huyện lệnh không được công nhận, tức đến bệnh."
Mấy năm gần đây triều đình Thiên Khải rất loạn, quan từ các châu huyện đề bạt không ít dưa lệch táo nứt lên trên, mấy năm trước nổi danh nhất chính là việc tiến cử một tên ngốc nhà giàu lên, chẳng may bị quan trên biết được, triều đình giận tím mặt giết lão quan gia đã tiến cử kia, nhưng phong cách tiến cử thế này vẫn xảy ra rất nhiều không ngăn chặn được, triều đình không dùng được người có tài thật nên bây giờ loạn hỏng bét. Thôn trưởng cho rằng chân cang Trần tú tài yếu ớt, lại là con nhà nghèo không thể làm quan là chuyện bình thường. Theo hắn thấy Trần tú tài nên ngoan ngoãn ở nhà trồng mấy mẫu ruộng tốt, cưới vợ sinh con là được, nghĩ nhiều như vậy để làm gì?
Nhà họ Triệu nghe vậy thì có chút thổn thức, Triệu Hi không nhịn được nói: "Nói như vậy xem ra chế độ khoa cử thật sự là một sáng kiến vĩ đại, chỉ xem thành tích thi cao thấp không màng xuất thân."
Chế độ này kéo dài đến thời hiện đại, thi đại học vẫn là con đường quan trọng để đa số gia đình bình thường có thể phất lên cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận