Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 233:

Chuong 233:Chuong 233:
Tiêu Thính Vân chăm chú nhìn nàng một lúc, giơ tay nhận lấy, học theo cách quàng khăn mà năm ngoái nàng thắt, sợi len chạm vào cổ, càng lúc càng nóng lên.
Lúc này, Triệu Húc đang từ bên ngoài đi vào, nhìn Tiêu Thính Vân mang khăn quàng cổ vào mùa hè với vẻ mặt khó hiểu: "... Huynh đệ, ngươi không điên chứ?"
Triệu Hi trừng mắt liếc Triệu Húc một cái: "Nhị ca, huynh mới điên."
Triệu Húc bước lên phía trước, hắn nhìn chằm chằm chiếc khăn quàng cổ bằng lông cừu trên cổ Tiêu Thính Vân, không nhịn được vươn tay ra định sờ thử chất liệu, Tiêu Thính Vân quyết đoán hất tay hắn ra: "Tay của ngươi thật bẩn."
Bẩn? Hắn nhìn xuống tay của mình, quả nhiên rất bẩn, bởi vì không có nhớt chuyên dụng cho xích xe đạp nên lúc nãy, ở bên ngoài hắn mới tra dâu máy cho xe đạp.
Triệu Húc cất tay xuống, hắn bĩu môi ghét bỏ nói: "Không phải chỉ là một chiếc khăn quàng cổ thôi à? Có gì hiếm lạ đâu chứ? Ngươi mua nó ở đâu thế... Khoan đã, mấy ngày nay ta thấy Hi Hi mỗi khi rảnh rỗi đều đan, chẳng lẽ cái này là..."
Triệu Húc bỗng nhiên không nói nên lời, hắn trừng mắt nhìn chằm chằm chiếc khăn choàng trên cổ Tiêu Thính Vân, hận không thể đục hai cái lỗ trên mặt đối phương.
Chiếc khăn choàng này là do muội muội hắn đan à? Còn không phải đan cho hắn?
Tiêu Thính Vân cong môi: "Hi Hi đan cho ta"
Triệu Húc nghe thấy lời này của hắn, bỗng nhiên cảm thấy bản thân như đang lên cơn nhồi máu cơ tim sắp nôn ra máu tới nơi, ánh mắt của hắn rất phức tạp, giọng điệu u âm như thế mầm cây mới nhú phải chịu gió táp mưa sa: "Hi Hi, ta chính là nhị ca của muội đấy, sao muội lại không đan cho ta một cái? Muội đúng thật là nặng bên này, nhẹ bên kia."
Ngay cả hắn còn không cg!
Nghe thấy lời này của hắn, Triệu Hi lập tức nổi giận: "Nhị ca, huynh còn dám nói nữa à, phòng quần áo của huynh không có khăn quàng cổ chắc? Tất cả khăn quàng cổ của huynh đều do ta mua cho huynh, kết quả huynh có mang không? Còn nói cái gì mà nam nhân không được sợ gió lạnh!" Sức khoẻ của Triệu Húc rất tốt, vào mùa đông, trong khi Triệu Hi còn quấn cả người mình lại như con gấu, hắn vẫn ăn mặc rất mỏng manh, thỉnh thoảng khi đi huấn luyện bên ngoài hoặc chạy cự ly dài, hắn còn mặc cả áo ngắn tay, không bao giờ có chuyện mang khăn quàng cổ. Chiếc khăn quàng cổ đặt ở trong phòng quần áo của hắn đều đã phủ bụi.
Triệu Húc nói năng hùng hồn vô cùng lý lẽ: "Chuyện này sao có thể giống nhau được? Một bên là do muội bỏ tiền ra mua, đến chuyển phát nhanh cũng là ta tự mình đi lấy, còn chiếc này là do muội tự tay đan... Quả thực nữ nhi lớn không thể giữ trong nhà được."
Triệu Hi tức tới mức đỏ mặt, hận không thể nhảy dựng lên đấm hắn một cái: "Cái gì mà nữ nhi lớn không thể giữ trong nhà chứ, huynh bớt nói nhảm đi."
Triệu Húc trừng mắt liếc Tiêu Thính Vân một cái, hắn không cãi nhau với Triệu Hi nữa vào đi vào nhà vệ sinh lầu 1, Triệu Hi ở phía sau vội vàng hô lên: "Nhị ca, dùng nước để xối lên trước, đừng trực tiếp dùng xà phòng, mấy thứ này sắp dùng hết rồi.
Triệu Húc ừ một tiếng, nhà hắn vốn có một chiếc xe tải nhỏ và một chiếc xe van, bình thường nếu xe xảy ra vấn đề gì đều do một tay Triệu Chí Dân xử lý, vì vậy cả tay hắn thường toàn là dầu, mỗi khi trực tiếp rửa tay bằng xà phòng đều khiến xà phòng trở nên đen như mực, dính đầy dầu lên đó.
Trước kia đương nhiên không có vấn đề gì, xà phòng cũng không phải thứ đắt đỏ gì. Từ khi xuyên tới nơi này, cả nhà bọn họ đều phải sử dụng tiết kiệm, nghe nói mọi thứ đều đã sắp dùng hết.
Triệu Hi giúp Tiêu Thính Vân tháo khăn quàng cổ từ trên cổ xuống, thấy mồ hôi trên trán hắn càng nhiều hơn, nàng vội vàng nói: "Ngươi mau về nhà tắm rửa trước đi."
Tiêu Thính Vân gật đầu, hắn gấp chiếc khăn quàng cổ lông dê lại thành hình vuông bằng nhau rồi xếp lại, giọng nói vừa nặng nề vừa trịnh trọng: "Cảm ơn."
Ánh mắt Triệu Hi sáng như sao, nàng bật cười lắc đầu nói: 'Không cần cảm ơn, ngươi thích thì tốt rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận