Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 338:

Chuong 338:Chuong 338:
Nhưng đến cùng là không thể so sánh, hơn nữa vùng sông nước Giang Nam tràn ngập ôn nhu, Triệu Húc cảm thấy Hi Hi tất nhiên sẽ thích loại phong cách kiến trúc lâm viên như ở Giang Nam.
Thái giám ở cửa cũng thay đổi y phục trên người, giọng nói sắc bén mang theo vẻ lấy lòng mở miệng: "Mời tướng quân xuống ngựa không mang theo bội đao đi vào, bệ hạ cùng chư vị đại thần đã chờ."
Triệu Húc châm biếm: "Đã là lúc nào rồi, Hoàng đế còn phô trương với ta?"
Hắn lớn lên dưới cờ đỏ, sẽ không có khái niệm hoàng đế thần tử này!
Hơn nữa không mang theo bội đao? Hắn có súng nhai
Triệu Húc mặc kệ, lười quan tâm đến phản ứng thái giám kia, kẹp bụng ngựa trực tiếp cưỡi ngựa đi vào, những tướng lĩnh như Trương Thọ Vương Báo Bàng Vân Hổ ở phía sau cũng học theo, cưỡi ngựa đi vào.
Những triêu thân kia càng kinh hãi không thôi, định làm khó dễ lại nhìn cửa cung đầy tướng sĩ, đành thành thật câm miệng. "Chư vị... các ngươi nhìn xem tướng quân cưỡi ngựa phía sau kia là ai, chẳng lẽ ta nhìn hoa mắt rồi sao?" Có lão thần xoa xoa mắt khiếp sợ nói.
Chư thần thuận thế nhìn lại, người người cả kinh thiếu chút nữa ngã ngồi dưới đất.
"Thụy vương... Kia chẳng lẽ là Thụy vương? Thụy Thân vương?”
"Thật đúng là Thụy Vương, hắn chưa chết?'
'Chẳng lẽ là người giống người? Thụy vương chưa chết vì sao mấy năm nay chưa bao giờ xuất hiện?!
Tiểu tướng lập tức xuất hiện làm cho chúng thần kinh ngạc không thôi, nhất thời trở thành tiêu điểm thảo luận của tất cả triều thần.
Không ít triều thần đã nghĩ đến chuyện phát sinh ở Thục Châu, Vân Châu, Kinh Châu đều là Thụy vương làm? Hắn dựa vào tam châu khởi binh?
Có đại thần đã không kiêm chế không được, tiến lên thẳng ngăn lại hắn, ánh mắt chờ mong hỏi: "Xin hỏi tướng quân có phải là Thụy vương không?”
Tiêu Thính Vân rũ mắt nhìn lại, lạnh nhạt nói: "Chư vị đại thần sợ là nhận lầm, mọi người đều biết Thụy Thân vương đã qua đời, ta chỉ là một tiểu tướng trong quân Thục Châu. '
Thân hình kia, dung mạo kia, âm sắc kia giống hệt Thụy vương, hắn không phải Thụy vương thì ai mới là Thụy vương?
Nhưng đã có đại thần nghe hiểu được gì đó...
Chỉ dụ của hoàng đế đã chiêu cáo thiên hạ, Thụy vương đã chết. Cho dù chỉ dụ có sai, người sống cũng phải thành người chết.
Thụy vương sẽ không bao giờ có thể lại trở thành một người sống nữa, hơn nữa chính hắn cũng không thừa nhận, không ai có thể làm gì được.
Mà người trước mặt này cũng chỉ là một tướng lĩnh Thục Châu, chỉ là "rất giống" với Thụy vương đã chết kia, chỉ thế mà thôi.
Các vị đại thân có chút buồn bã, cứ như vậy sững sờ nhìn các tướng lĩnh cưỡi ngựa đi theo Triệu Húc tiến vào triều.
Cưỡi ngựa tới đại điện, lúc này đám người Triệu Húc mới xuống ngựa, hộ vệ ở cửa thấy bên hông bọn họ người người mang đao, theo bản năng muốn bước ra khỏi hàng, Triệu Húc liếc mắt một cái liền thành thật.
Triệu Húc một đường đi vào, rốt cuộc lần đầu tiên gặp được nhân vật lớn nhất của triều Thiên Khải.
Vị đế vương trẻ tuổi kia ngồi trên long y thấy đám người Triệu Húc cưỡi ngựa mang đao di vào, trên mặt hiện lên một tia không vui, rất nhanh lại cười nói: "Triệu ái khanh, những ngày này vất vả rồi, ngươi thật đúng là cánh tay của trãm, mau ban thưởng chỗ ngồi. '
Chính Tích Đế liếc mắt nhìn thái giám, liền thấy hai thái giám nâng một cái ghế tới, đặt ở phía dưới vị trí gần long ỷ nhất.
Đây chính là vinh hạnh đặc biệt.
Triệu Húc liếc nhìn cái ghế kia, bước chân cũng không nhúc nhích một phần, cũng lười nói lời vô nghĩa: "Hoàng đế, người chuẩn bị khi nào thoái vị nhường ngôi?"
Trên đại điện, tất cả vương công đại thần đều kinh ngạc nhìn Triệu Húc.
Triệu châu mục này có tâm tư gì, trong lòng bọn họ đều rõ, nhưng không ai nghĩ hắn sẽ nói thẳng ra như vậy? Ngay cả giả vờ cũng không làm, cũng không quan tâm đến danh tiếng của mình sau khi chết ?
Nụ cười trên mặt Chính Tích Đế không còn giữ được nữa, hắn đột nhiên đứng dậy, mặt nổi gân xanh, hơi thở rối loạn, run rẩy chỉ vào Triệu Húc và giận dữ mắng to: "Loạn thần tặc tử, cái tên loạn thần tặc tử nhà ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận