Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 136:

Chuong 136:Chuong 136:
Lời này vừa nói ra, nước mắt hai cha con Hoàng gia rơi như mưa.
Bọn họ cho dù ăn mặc có tốt, cũng chỉ là thương nhân đê tiện nhất, ngày thường hận không thể hao hết hơn phân nửa gia tài chỉ để kiếm một chức quan ở triều đình, để thay đổi địa vị xã hội của bản thân. Sống nhiều năm như vậy, bọn họ chưa từng nghe qua loại lập luận này. Cũng chỉ có tiên nhân nói như vậy...
Khó trách đang yên đang lành Vương tiểu thư lại không ngoan ngoãn làm đích nữ Vương gia mà chạy đi làm thương nhân, hẳn cũng vì lời của tiên nhân 2
Cha con Hoàng gia nghẹn ngào thề, nhất định phải giúp tiên nhân thu mua đủ nhiều bông vải, Triệu Hi thấy vậy vui mừng, nhưng mà đi đi về về sợ là phải mất một tháng, hy vọng có thể kịp làm chăn bông áo bông trước khi mùa đông đến.
Sau khi cha con Hoàng Hiên rời đi, thành mới cũng bận rộn lên, cả ngày Triệu Chí Dân đều xuống ruộng thị sát, chỉ đạo lưu dân khai hoang trồng trọt.
Vương Tuyết Cầm dẫn theo các hộ trong thành nuôi gà vịt, gà vịt vừa có thể làm thức ăn, đến mùa đông còn có thể dùng lông vịt làm áo lông giữ ấm.
Triệu Húc làm việc bí mật hơn nhiều, hắn lại chọn không ít hán tử từ trong đám lưu dân bỏ vào quân đội riêng, những người này hắn đều căn cứ vào thiện cảm mà tiểu quản gia Đại Bảo của biệt thự ghi nhận để chọn, toàn bộ đều có thiện cảm cực cao đối với Triệu gia bọn họ, như vậy độ trung thành cũng sẽ càng cao.
Tuy nói cửa thành đóng lại ai mà biết bên trong làm cái gì, còn có Lý duyện sử Lý Hiếu Tri yểm hộ, nhưng dù sao vẫn phải cẩn thận.
Về phần Triệu Ngôn, hắn càng bận rộn hơn, có rất nhiều thanh thiếu niên muốn học y, đặc biệt là khi hắn cho bọn họ quan sát được tế bào mắt thường không thể nhìn thấy bằng thần vật tên là "Kính hiển vi" trong tiên cảnh, nhiệt tình với học y tăng vọt mấy lần!
Hơn nữa, những đứa trẻ nhà nghèo này đều biết cơ hội này không dễ có, vô cùng quý trọng, nhiều người thậm chí còn mượn ánh nến yếu ớt khắc khổ học tập, Triệu Ngôn không đành lòng để bọn họ tổn thương mắt, có đêm còn mang bọn họ về biệt thự, dùng đèn dây tóc của biệt thự chiếu sáng cho bọn họ dùng.
Cũng chỉ có Triệu Hi ngày thường rảnh rỗi, thỉnh thoảng lên núi thăm xưởng đồ sắt của nàng, thỉnh thoảng đi dạo xưởng xi măng, xưởng in giấy, ngay cả xưởng pháo hoa của nàng cũng có thể tự mình hoạt động, khiến cho nàng giống như con cá mặn không có việc gì để làm.
Hiện tại huyện Đào Nguyên thái bình, nhưng bên ngoài đã đại loạn, lúc này huyện Đào Nguyên thật đúng là thế ngoại đào nguyên. Mỗi lần Triệu Hi nghe Lý Hiếu Tri báo tin bên ngoài, trong lòng đều không khỏi khẩn trương. Nhớ tới cha con Hoàng gia còn đang bận rộn giúp bọn họ thu mua bông vải, Triệu Hi cũng không dám tiếp tục nhàn rỗi làm cá mặn. Nàng cũng bắt đầu an bài xưởng dệt, thuê nữ công nhân, chỉ còn chờ cha con Hoàng gia mang bông vải trở về.
Thời tiết lạnh dần, ngoại trừ Triệu Húc khỏe mạnh còn dám mặc áo ngắn tay quần đùi, mấy người Triệu gia đã phải mặc áo lạnh. Mọi người mở khóa toàn bộ phòng thay đồ trong các phòng ngủ, nhìn quần áo cho các mùa ở bên trong, đặc biệt là áo lông dáng dài, mọi người đều an tâm hơn hẳn.
Triệu Hi sinh vào cuối thu, lúc vạn vật điêu tàn, hiện tại đã sắp đến sinh nhật 17 tuổi.
Để chúc mừng sinh nhật nàng, xưởng pháo hoa nghiên cứu chế tạo ra gói thuốc súng đầu tiên của thành mới, a không phải, là pháo hoa.
Ngày họ chọn để thử pháo cũng đặc biệt tốt, chính là sinh nhật nàng.
Rõ ràng cách xa mấy chục mét, Triệu Hi cũng có thể nghe được tiếng nổ ầm ầm, đất đai dưới chân hơi rung động, một cỗ mùi thuốc súng từ xa bị gió lạnh thổi tới.
Tiếng nổ làm cư dân xung quanh sợ tới mức không nhịn được thò đầu ra xem, xưởng trưởng xưởng pháo hoa còn cười ha hả, xua tay: "Không có gì không có gì, chỉ là pháo chúc mừng Hi Hi tiên nhân hôm nay 17 tuổi, đây là thứ tốt, dùng để ăn mừng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận