Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 256:
Tiêu Thính Vân thấy nàng chuyển đề tài, cũng không vạch trần chỉ cười nói: "Còn chưa, chạng vạng về thấy cũng gần đến nhà, nên không dừng lại bên đường ăn cơm."
Triệu Hi có chút khó xử: "Các ngươi trở về sớm cũng không nói trước một câu, tối nay trong nhà nấu cũng không nhiều lắm, mấy món ăn còn lại đều đưa cho đại ca mang đến trường y rồi."
Triệu Ngôn bây giờ cũng không đi đến quận Ba Thuỷ một mình nữa, mà còn mấy người học trò và đại phu ở trường y nữa, đây đều là nhóm người được Triệu ngôn bồi dưỡng đầu tiên, lúc này đang ở quận Ba Thuỷ khám chữa cho người dân và binh sĩ ở đây.
Ở cổ đại, đại phu mặc dù không bằng người đọc sách, nhưng địa vị của bọn họ cũng rất cao.
Mắt Triệu Hi chợt sáng lên, vỗ vỗ tay nói: "Hay là như vậy đi? Chúng ta nướng thịt ăn đi? Nhân lúc mấy con này vẫn còn tươi chưa chết, ăn đi. Trong nhà cũng có lò nướng."
Nhà bọn họ vào mùa đông, thường xuyên nướng thịt ăn, cho nên đã mua một cái giá nướng cỡ lớn, bây giờ cũng đã có thể phát huy công dụng của mình rồi.
Tiêu Thính Vân gật đầu, hắn lên lầu thay quần áo rồi xuống giúp Triệu Hi xử lý đám thuỷ sản kia. Vương Tuyết Cầm thấy bọn họ trở về, cứ ôm tới ôm lui.
Cá vẫn còn sống, Tiêu Thính Vân thấy nàng cầm dao nhỏ cứ do dự mãi, trực tiếp cầm dao lưu loát xử lý cá, cũng thèm để ý đến máu cá chảy trên tay, làm sạch nội tạng trong bụng cá.
Đại Hoàng ngửi thấy mùi tanh vẫy đuôi đi tới, Tiêu Thính Vân thuận tay ném bong bóng cá cho nó.
Triệu Hi vào nhà lấy giấy bạc chuyên dùng để nướng thịt, còn đem gia vị từ trong phòng bếp cầm ra, thấy cũng không chỉ ăn mỗi thịt, còn đi vào phòng bếp lấy ra mấy củ khoai tây chuẩn bị nướng cùng.
Còn tôm sông thì dễ xử lý hơn nhiều, chỉ cần một cây trúc mảnh có đầu nhọn xiên vào là được.
Thấy Triệu Húc đang đi tới, động tác của bọn họ liên nhanh hơn.
Trong giá nướng đặt than củi, từng xiên thuỷ sản tươi sống được đặt ở trên giá nướng, không bao lâu liền truyên đến mùi hương thơm nức.
Triệu Húc đem cá nướng vừa chín xong đưa cho Vương Tuyết Cầm và Triệu Hi: "Mẹ, Hi Hi, người xem dân chúng quận Ba Thuỷ đã trải qua cuộc sống kiểu gì vậy? Có nhiều hệ thống sông ngòi kênh rạch như thế mà không bắt nổi một con cá ăn, ta hỏi dân chúng mới biết được, họ nói cái gì mà đánh bắt cá là phạm pháp, mấy thế gia không cho phép họ bắt, đã chiếm lấy ruộng đất thì thôi đi, đến cả sông mà bọn hắn cũng muốn chiếm lấy?"
Nhưng cho dù có thể đánh bắt cá, thì cũng chỉ có thể giúp bọn họ có cuộc sống ấm no hơn thôi. Bởi độ an toàn của mấy con sông lớn ở đấy rất thấp, vì thế việc bắt cá cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy, cho nên cá triều Thiên Khải rất đắt, cho dù là dân chúng bình thường ở đấy cũng ít khi được ăn.
Vương Tuyết Cầm nghe được cực kỳ khó chịu: "Dân chúng triều Thiên Khải muốn sống cũng thật khó."
Triệu Hi nghe vậy liền ghi nhớ chuyện này.
Tiêu Thính Vân đưa tôm cho nàng: "Tôm nướng xong rồi."
Tôm béo ngậy được nướng chín, thịt tôm chuyển sang đỏ, khiến Triệu Hi có cảm giác thèm ăn. Tiêu Thinh Vân dưới ánh mắt ghét bỏ của Triệu Húc, thờ ơ lấy chút cá nướng, ốc trai đồng, dự định đem đến cho Triệu Chí Dân đang ở bên trong biệt thự.
Triệu Chí Dân và vị phú nông kia đã đi ra theo mùi thơm, bọn Triệu Húc vội vàng mời bọn họ cùng đến ăn.
Vị phú nông nhận lấy đĩa thức ăn, cầm đũa cẩn thận gắp chút thịt cá lên, ăn một miếng, mắt đột nhiên sáng ngời: "Thật ngon, cá này vì sao lại không bị tanh vậy?"
Phú nông vội gắp thêm một đũa, rồi đột nhiên buông đũa, mặt đỏ bừng: "Nước... nước."
Triệu Hi vội vàng đưa ly nước đến, vị phú nông kia nhìn thấy trong cốc là thứ nước có màu trắng sữa liền do dự, nhưng do quá cay, đành bất chấp uống vào, bên trong tựa hồ còn bỏ thêm một chút đá, uống liền hai ngụm thì thấy trong miệng đã đỡ hơn nhiều.
Phú nông có chút sợ hãi nhìn thức ăn màu đỏ trên đĩa: "Đây là cái gì, còn cay hơn cả trái thù du."
Bạn cần đăng nhập để bình luận