Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 276:
Cho nên Thục địa tuy rằng cũng có trồng, nhưng người dân cũng không thích lúa nước như thích khoai lang khoai tây có sản lượng cao. Triệu Hi vừa nói ra chuyện này, hiển nhiên càng khiến đám người Lý Hiếu Tri cuồng nhiệt hứng thú hơn.
Trước tiên là khống chế Vân Châu, để tránh hậu phương đại loạn.'Nếu muốn chiếm Trung Nguyên, trước hết phải đảm bảo hậu phương ổn định, đừng để đến lúc đó đám bộ tộc Vân Châu lại tranh thủ đi đánh cướp."
Triệu Hi đã có quyết định, liền cho mọi người giải tán trở về làm việc, nàng đi chọn người cho cục tình báo.
Triệu Hi tắt đèn trong phòng làm việc, cùng bọn họ đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Vương Tuyết Cầm đang đem thức ăn bỏ vào hộp giữ ấm. Triệu Hi có chút buồn bực hỏi: "Đại ca lại không về nhà ăn cơm à?”
Vương Tuyết Cầm lắc đầu, nói: "Ban đầu hắn nói sẽ trở về ăn, sau lại nói là có bệnh nhân được đưa từ trên quan đạo xuống, hắn phải phẫu thuật gấp."
Triệu Hi cả kinh: "Từ trên quan đạo xuống? Ai vậy?"
Vương Tuyết Cầm không biết, Triệu Hi dứt khoát cầm lấy hộp giữ ấm cùng với áo khoác, nói: "Mẹ, để ta đi đưa cơm cho đại ca."
Tiêu Thính Vân và Triệu Húc đều còn ở quân doanh, Triệu Hi dứt khoát đi nhờ xe bò của Trần tú tài đến trường y trong thành mới.
Vừa xuống xe đã bị gió đêm thổi đến đau cả mặt, nàng dùng áo khoác che nửa mặt, bước nhanh vào bên trong, thì thấy một đám người đứng ở ngoài cửa phòng, thần sắc lo lắng.
"Hi Hi tiên nhân, sao ngài lại tới đây?" người dẫn đầu hỏi.
Triệu Hi nhìn thấy hắn, kinh ngạc nói: "Lưu lão gia, ngài đã đi bán về rồi?"
Hiện giờ ở Thục địa cũng không phải chỉ có gia đình Hoàng Hiên là làm việc cho quan phủ, còn có không ít thương nhân cũng hợp tác với bọn họ, vị Lưu lão gia này là một trong số đó, quan trọng ngang với Hoàng Thương.
Lưu lão gia lo lắng nói,'Trên đường trở về, chúng ta bị một đám man di đánh cướp, nếu không có đội hộ vệ có lẽ chúng ta đều đã chết. Con ta bảo vệ hàng hóa, bị chém bị thương, hiện tại không biết còn cứu được hay không." Thương nhân bọn họ sợ nhất là cướp đường, mà loại chuyện này còn thường xuyên xảy ra, may mắn hiện tại có đội hộ vệ, nếu không bọn họ còn tổn thất nhiều hơn. Hơn nữa nếu không nhờ có đường xi măng, sợ là bọn họ cũng không thể chạy tới thành mới huyện Đào Nguyên nhanh như vậy.
Sắc mặt Triệu Hi trầm xuống, man di.
Mùa khác còn tốt, cứ đến mùa đông bọn họ lại ra gây sự.
Đúng lúc này, có mấy y sinh đi ra, nói: "Bệnh nhân mất máu quá nhiều."
Lưu lão gia nghe nói như thế, suýt nữa ngất đi, bệnh nhân mất máu quá nhiều, vậy chắc chắn sẽ chết.
Triệu Hi mơ hồ nghe thấy giọng nói của mấy y sinh có một tia hưng phấn khó có thể che giấu, Hiện tại chúng ta cần nhanh chóng tiến hành truyền máu cho bệnh nhân."
Đám y sinh này có thể không hưng phấn sao?
Bọn họ theo học y từ hiệu trưởng Triệu Ngôn, đã học được rất nhiều điều trước kia chưa từng biết, nếu bệnh nhân mất máu, vậy chỉ cần bổ sung máu là được.
Đã từng có rất nhiều đại phu nghĩ như vậy, chỉ là mấy năm trước nghe nói có một đại phu dùng máu chó truyền máu cho một vị vương công đại thần, làm bệnh nhân tử vong, từ đó toàn bộ triều Thiên Khải liền cấm loại hành động kỳ quái này, còn chém đầu tên đại phu kia.
Nhưng mà Triệu Ngôn tiên nhân lại nói là có thể truyền máu, một lần nữa mở ra thế giới quan của bọn họ. Nếu có thể truyền máu, tại sao cái kia vương công đại thần lại chết?
Nghe nói là phải truyền máu người.
Thế nhưng gần đây Thục địa thật sự hòa bình, đến chiến tranh còn không có vậy làm sao truyền máu? Muốn tìm người để làm thí nghiệm cũng không được.
Vị công tử Lưu gia này quả thực chính là vật thí nghiệm có sẵn!
Lưu lão gia nghe nói biện pháp này là do Triệu Ngôn tiên nhân đưa ra, liền vén tay áo, vội vàng nói: "Dùng máu của ta đi."
Triệu Hi nói: "Họ hàng gần không thể truyền máu, hơn nữa còn phải xét nghiệm nhóm máu, đổi thành máu của người khác đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận