Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 187:
Nhìn thấy thiếu nữ quen thuộc trong điện thoại di động ngồi trên ghế ở biệt thự, đôi mắt đen kịt của Tiêu Thính Vân rõ ràng hiện lên một tia kinh ngạc, có chút không tin đáp: "Đã lâu... không gặp."
Lúc trước hắn cũng từng thấy qua thần vật có thể nhìn thấy người khác giống như thiên lý nhãn ở biệt thự rồi, nhưng nơi này cách thành mới xa như vậy, thế mà vẫn có thể trò chuyện và nhìn thấy đối phương, hơn nữa còn rõ ràng như thế, thật sự cũng có chút bất ngờ.
Đứng bên cạnh, quân sư Quách Phàm và các quân sĩ phụ trách thủ vệ ở đây đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi không thôi, có quân sĩ nhát gan đã sợ tới mức quỳ xuống tại chỗ, dập đầu trước hộp vuông trong tay tướng quân Triệu Húc, miệng hô to: "Bái kiến tiên nhân."
Bọn họ nghĩ hộp vuông kia chính là pháp khí của tiên nhân, những tiên nhân khác cũng sẽ dùng pháp khí này để trao đổi cùng Triệu Húc tiên nhân.
Triệu Húc bảo bọn họ mau đứng lên, nhưng đám người này cứ sống chết quỳ trên đất không chịu đứng dậy, lúc này Triệu Húc cũng không có tâm tình để mà quản bọn họ, hỏi Triệu Hi: "Cha mẹ đâu?”
Triệu Hi chỉnh camera, đưa Triệu Chí Dân và Vương Tuyết Cầm vào trong phạm vi camera, phía bên kia còn truyền đến giọng nói của hai vợ chồng: "A Húc, các ngươi ở bên đấy có khỏe không? Có bị thương không? Sao ta thấy con và Tiểu Tiêu đều gầy đi vậy."
Vương Tuyết Cầm vừa nhìn liền vô cũng đau lòng.
Vành mắt Triệu Húc đỏ lên, lần đầu tiên nhìn thấy thi thể của những người chết ở cổ đại, hắn cũng chỉ cảm thấy ghê tởm chứ chưa từng rơi lệ, lúc này lại đỏ cả hai mắt, nhẹ giọng nói: "Con không sao."
Triệu Húc quay đầu lau nước mắt, nói lảng sang chuyện khác: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao mọi người có thể gọi điện thoại video cho con? Lúc nãy nghe được âm thanh kia còn tưởng là mình nghe nhầm!"
Sau khi Triệu Húc bảo Quách Phàm đi xuống, Triệu Hi mới nói: "Đây chính là chức năng mới của hệ thống biệt thự 2. 0, ta và cha mẹ đã phải dùng mấy ngàn điểm tích luỹ để mở khoá toàn bộ Đông viện nhà chúng ta, mới có thể nâng cấp được."
Mà mấy ngàn điểm tích lũy này đều là nhờ lần dẹp loạn này của Triệu Húc mang đến.
Vừa nâng cấp đến phiên bản 2. 0, tất cả điện thoại di động trong biệt thự khi mang ra ngoài đều có thể tự động kết nối với tín hiệu của Đại Bảo, vì thế cả nhà liền khẩn trương muốn gọi điện thoại video để nhìn xem. Kiểu liên lạc cũng không phải là cho không, một phút mất 30 điểm tích lũy, trò chuyện mười phút liền mất đến 300 điểm tích lũy, tiền điện thoại này quả thật vô cùng đắt.
Triệu Húc nghe được thì rất đau lòng, điểm tích luỹ này vất vả lắm mới kiếm được, thế mà còn phải dùng mở khoá phòng ngủ phòng khách này kia, đã thế nhà hắn cũng không thiếu phòng đến mức phải ngủ ở phòng dành khách, thật sự quá lãng phí.
Nhưng khi Triệu Húc biết được về sau chỉ cần ở trong phạm vi khống chế, thì tín hiệu của Đại Bảo đều có thể sử dụng, điều này đã khiến cho hai mắt của Triệu Húc phát sáng. Hầu hết các địa phương ở quận Đào Nguyên hiện nay đều nằm dưới phạm vi khống chế của nhà bọn hắn, cho nên trong phạm vi này chỉ cần tích đủ điểm tích lũy là có thể tuỳ ý liên lạc rồi, cũng không cần mọi người viết thư gửi cho mình nữa. Hắn lại bắt đầu ngẫm nghĩ, nếu cả triều Thiên Khải đều nằm dưới phạm vi khống chế của nhà hắn, vậy thì không phải điện thoại di động sẽ có tín hiệu trên cả nước sao, nghĩ thôi cũng thấy thích!
Vương Tuyết Cầm nhìn xung quanh, nhịn không được hỏi: "Sao không thấy đại ca ngươi?"
Triệu Húc nghe vậy vội vàng cầm điện thoại di động đi ra ngoài, bước nhanh về phía lầu được dựng lên để cứu chữa binh lính bị thương, trên đường đi hắn còn thuận tiện thay đổi ống kính chụp lại toàn bộ khung cảnh của doanh trại, khiến đám người Triệu Hi kinh ngạc không thôi.
Tàn dư của quân lính dưới sự chỉ đạo của nghịch tặc Lý Thiên kia đã bị đám người Triệu Húc đánh cho chạy mất tăm, Triệu Húc an bài vài nhóm binh sĩ đi xung quanh thành tuần tra, còn những binh sĩ còn lại thì đang ở trong doanh trại tập luyện, những tân binh vừa mới gia nhập chỉ tập một chút đã than trời than đất, bọn họ chưa từng thấy ở đâu huấn luyện khắc nghiệt như vậy cả, mỗi ngày phải chạy cự li dài thì cũng thôi đi, đây cả hai tay hai chân đều phải buộc thêm mấy bao cát rồi mới chạy, cũng may là dù khổ nhưng vẫn được ăn no.
Bạn cần đăng nhập để bình luận