Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 292:
Các quan viên nếm thử một miếng liền tự giác không ăn nữa, quan viên đứng đầu nhìn thấy Triệu Hi cũng ăn không còn nhiều lắm, lúc này mới hỏi: "Hi Hi tiên nhân, chúng ta đã chuẩn bị xong chỗ ở tạm thời cho chư vị tiên nhân, ngài xem..."
Nên đến chỗ ở nghỉ ngơi trước, hay là đi dạo một vòng?
Triệu Hi đang định nói bản thân muốn di thị sát một vòng ở xưởng đóng tàu, Tiêu Thính Vân ở bên cạnh đột nhiên nói: "Cảnh sông quận Ba Thủy rất đẹp, Hi Hi có muốn đi xem không?”
Triệu Hi bất thình lình quay đầu lại, đón nhận đôi mắt thâm thúy bình thản trước sau như một của hắn, vẻ mặt đỏ ửng, hỏi: "Ngươi mời ta... hẹn hò?”
Tiêu Thính Vân tựa hồ không rõ lắm từ "hẹn hò" có hàm nghĩa gì, mặt hắn không đổi sắc gật đầu.
Quan viên cũng ở một bên nói: "Hi Hi tiên nhân, bên bờ sông này rất nhiều cảnh đẹp, trong tiểu châu còn có một ngôi chùa Từ Ân, ở quận Ba Thủy chúng ta hương khói cường thịnh, hai vị có thể qua bên kia xem"
Triệu Hi chắp tay sau lưng có chút do dự, làn váy bởi vì nàng có chút không được tự nhiên vặn vẹo mà nhẹ nhàng lắc lư/Nhưng đã nói phải đi xưởng đóng tàu thị sát."
Tiêu Thính Vân: "Vừa rồi có công nhân xưởng đóng tàu đến báo, nhân viên trung tâm kỹ thuật trong xưởng ra ngoài làm thí nghiệm, hiện tại đi thị sát có chút khó khăn”.
Không có nhân viên kỹ thuật nòng cốt đi theo thị sát, căn bản liền nhìn không ra xưởng đóng tàu có vấn đề gì.
Triệu Hi dứt khoát gật đầu, đồng ý cùng đi ngắm cảnh sông.
Quan lại trong lòng vui sướng, non sông gấm vóc của quận Ba Thủy bọn họ phải cho các tiên nhân xem thật kỹ, hắn xoa xoa tay kích động hỏi: "Tiên nhân, ta phái hộ vệ đi theo hai vị?"
Tiêu Thính Vân liếc mắt nhìn: "Không cần.
Triệu Húc vì người nhà luyện tử sĩ, chuyên môn âm thầm đi theo, còn chỉ nghe lời Triệu Hi, hơn nữa hắn cũng đủ bảo vệ an toàn của nàng, nếu mang theo một đám người đi liền hưng sư động chúng.
Triệu Hi đi theo Tiêu Thính Vân đến bờ sông, bờ sông trải dài một màu xanh những cây thuỷ bồn thảo, thường thường có thể nhìn thấy mấy ông lão đón gió lạnh lạnh thảnh thơi câu cá, rất là thích ý.
Triệu Hi đi lên nhìn, trong giỏ cá của ông lão có khoảng mười con cá, lúc trước vừa vặn lại câu được một con, nàng cười hỏi: "Ông lão chuyên đi câu cá sao?"
Ông lão lắc đầu: "Không phải đâu, tôn nhi nhà ta sau khi tan học muốn ăn cá, ta đi đứng không tiện, dứt khoát tới đây câu cá. Cũng vì chính sách mới hiện tại khá tốt, bằng không người như chúng ta không có tư cách câu cá đâu".
Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên tử, không chỉ có đồng ruộng, sông, núi đều là của những đại nhân kia, đó đều phải thu thuế! Nếu không phải có tiên nhân khai ân, đám dân đen bọn họ dù có trông coi sông lớn cũng không đổi được bao nhiêu lương thực.
Triệu Hi nhìn nụ cười tự nhiên trên mặt ông lão, trong lòng được an ủi vô cùng, dân chúng sống tốt có nghĩa là chính sách mới của họ không thành vấn de.
Xa xa còn có người lái buôn đang bán cá, cá sống với cá chết có hai giá khác nhau, cho dân chúng lựa chọn, cho dù là cá chết cũng mới chết không lâu, nơi này nghiễm nhiên giống như một cái chợ thủy sản loại nhỏ, rất là náo nhiệt.
Những người lái buôn này phải giao thuế cho quan phủ, tuy nhiên thuế phi thường nhẹ, mọi người đều có thể trải qua những ngày an lành.
Tiêu Thính Vân từ xa thuê một chiếc thuyền nhỏ, mời nàng cùng đi dạo chùa Từ Ân ở sông Tiểu Châu, nàng đỡ lấy cánh tay kiên cố của hắn dẫm lên thuyền nhỏ, nhìn dòng sông mênh mông có chút lo lắng, hỏi:
'Có... phao cứu sinh không? Ta không biết bơi”.
Tiêu Thính Vân chỉ chỉ mấy quả dưa hồ lô khô trong thuyền, lại trấn an nói: "Ta ở đây ngươi sẽ không rơi xuống nước”.
Hắn cũng mới phát hiện bản thân biết bơi lúc đến quận Ba Thủy đánh thủy sản tươi mới cho nàng, đoán chừng trước đó đã học qua.
Triệu Hi nhìn mà thở dài, quả dưa hồ lô này chính là phao cứu sinh nguyên thủy nhất, người ôm quả dưa hồ lô có thể nổi lên trong nước, nhưng nếu tay vô lực không thể cầm chặt phỏng chừng cũng phải chết đuối trong nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận