Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 296:
Hôm nay nghe nói triều Thiên Khải loạn trong giặc ngoài, vô số địa phương rục rịch cắt đất ly khai, hình thành phe phái của mình, trong lòng hắn liền có ác niệm.
Nghe nói Thục địa có một nhà tiên nhân, hiện giờ chiếm cứ toàn bộ Thục địa, lúc đó Dương Tử Minh cảm thấy có chút bất an, mục tiêu thứ hai của Triệu gia nhất định là Vân Châu của bọn hắn, mà hắn lại là châu mục Vân Châu, ngay cả mạng cũng không biết có thể giữ được hay không.
Quả thật mùa đồng năm ngoái, Thục địa lấy danh nghĩa "tiêu diệt thổ phỉ" chính thức xuất binh tới các bộ tộc Vân Châu, đánh cho các bộ tộc chạy trối chết, liên tục cầu xin tha thứ, nhưng lại không hề động đến hắn.
Nếu Dương Tử Minh hắn vẫn còn không hiểu thì đã lãng phí mấy năm đọc sách thánh hiền. Triệu gia đã cho hắn một cơ hội sống, phải xem hắn có muốn hay không.
Không chỉ vì bản thân hắn thì mạng sống của hàng trăm người trong Dương gia mà suy nghĩ.
Tuy Vân Châu và Thục Châu rất gần nhau, nhưng thư từ trao đổi cũng phải mất mười ngày nửa tháng, hắn chờ đợi tin tức thực sự rất khó khăn.
Dương Tử Minh vội vàng hỏi thư ở đâu, nhưng gã sai vặt chỉ nói thư đã được chuyển đến quân doanh, tuy trong lòng Dương Tử Minh cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không nghĩ nhiều, thay quần áo rồi đi về hướng quân doanh.
Tuy rằng hắn có chút sợ hãi những binh lính Thục địa đó, nhưng cũng phải nói, bởi vì bọn họ đến mà vị châu mục là hắn cuối cùng cũng có thể nói được một hai câu.
Hơn nữa, nghe nói những binh lính Thục địa đã học được phương pháp thần kỳ làm đá lạnh vào hè từ những vị tiên nhân, trong doanh trại này đều có đồ uống lạnh, ngay cả hắn cũng có thể mua một ít đá từ nơi đó để giải nhiệt.
"Dương châu mục đến rồi à? Đây là thư và pháp khí Hi Hi tiên nhân đưa cho ngươi." Trương Thọ và Vương Báo đứng cùng một chỗ, nhìn thấy Dương Tử Minh đi tới thì cười nói.
Trải qua gần nửa năm này, Trương Thọ và Vương Báo đã thân thiết hơn rất nhiều, làn da cũng biến thành màu đồng cổ, người cũng tự tin không ít, rất có phong thái của một đại tướng quân.
Dương Tử Minh đương nhiên biết về bức thư, còn pháp khí là như thế nào?
Thật lòng mà nói, Dương Tử Minh tốt xấu gì cũng từng làm quan trong triều, hắn tự nhận là mình đã đọc qua sách thánh hiền, tuy rằng hắn sợ tiên thân, nhưng trong lòng cũng không tin thật sự có tiên nhân tồn tại.
Nhìn vào sử sách, trong số những người nổi dậy có ai lại không tự bịa đặt cho mình chút thần tích? Cũng giống như vị hoàng đế khai quốc của triều Thiên Khải, sử sách có kể rằng, lúc hắn ta được sinh ra, đêm tối sáng như ban ngày, bầu trời tràn ngập những tia sáng.
Dương Tử Minh dùng hai tay lấy ra một vật từ trong hộp gỗ, bối rối nhìn vật thể màu đen không rõ chất liệu gì, vật thể đó dường như được chia thành hai bộ phận, phần trên trông giống như lưu ly trong suốt, phân dưới có là một ít văn tự như nòng nọc. Có lần hắn đến quân doanh gặp các chiến sĩ trong trại đang xóa nạn mù chữ, hắn cảm thấy hứng thú nên cùng họ học một thời gian, giống như bảng chữ cái bính âm. Dương Tử Minh nhìn về phía Trương Thọ và Vương Báo bằng ánh mắt xin giúp đỡ, đây rốt cuộc là vật gì? Hắn tự xưng là người học sâu hiểu rộng cũng thật sự không hiểu nổi.
Trương Thọ gãi gãi tóc nói: "Trong thư nói đây là điện thoại di động, tiên nhân cũng cho chúng ta một cái, chỉ là ta thấy không giống với điện thoại di động của tiên nhân, ta thử bật lên xem."
Trương Thọ bật điện thoại theo phương pháp trong thư, tiếng chuông bật nguồn vang lên như một cái loa lớn làm Dương Tử Minh những người khác giật mình, họ lùi lại phía sau vài bước, kinh hãi nhìn vật thể đột nhiên sáng lên kia.
Đây là quyết định sau khi người một nhà cùng nhau thương lượng, Vân Châu núi non trùng điệp, xây đường xi măng tương đối khó khăn, trong thời gian ngắn không thể làm được, chỉ gửi một lá thư cũng phải mất mười ngày nửa tháng, truyền một mệnh lệnh xuống mất nửa ngày cũng không có cách nào khởi công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận