Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 166:

Chuong 166:Chuong 166:
Huyện lệnh hoa chân múa tay: "Như là rải đậu thành binh gì đó."
Người Triệu gia thật muốn chửi thề, ai rải đậu thành binh? Hắn thực sự nghĩ bọn họ là tiên nhân sao?
Lúc này, có tiếng bước chân dồn dập từ cửa cầu thang truyền đến, Vương Uyển Nhi vịn tay vịn đi xuống, sắc mặt trắng bệch truy hỏi: "Vậy Lương gia hiện tại thế nào?”
Huyện lệnh biết đích nữ của Vương gia là chính thê của đích thứ tử Lương gia, hắn ấp úng nói: "Không, không rõ lắm. Nhưng có lá thư nói, nghịch quân đối xử với thế gia địa chủ cực kỳ hung tàn." Lương gia lại là thế gia đệ nhất của quận Đào Nguyên, ai biết hiện tại thế nào...
Vương Uyển Nhi nghe vậy, chân mềm nhữn muốn ngất đi, may mà Phỉ Thúy chạy tới đỡ nàng dậy.
Huyện lệnh cũng sợ, thư từ các huyện gửi đến đều nói là nghịch quân thế như chẻ tre, mỗi khi đến một huyện liền trực tiếp cướp sạch kho lúa trong huyện, nếu là gặp phải thế gia địa chủ cũng cướp sạch, còn giết vài địa chủ, quả thực giống như điên rồi!
Huyện lệnh Đào Nguyên nhỏ giọng nói: "Không biết có xông vào huyện chúng ta hay không."
Triệu Hi trợn trắng mắt, lạnh lùng nói: "Hiện tại có xông vào huyện chúng ta hay không có cái gì khác nhau? Quận thủ cùng vô số quan quân đều đã chết! Đám nông dân khởi nghĩa ra vào quận Đào Nguyên thoải mái như ra vào nhà mình, tổ lật làm sao có trứng lành?"
Lòng Triệu Hi phiền muộn đến cực điểm, lúc trước nàng cầu nguyện có thể bình an sống ở triều Thiên Khải qua mùa đông đầu tiên, điều ước sinh nhật này sợ là không thực hiện được rồi!
Vừa rồi còn nói muốn vui vẻ ăn tết âm lịch, bây giờ thì sao?
Huyện lệnh càng luống cuống: "Vậy nên làm thế nào? Huyện chúng ta chỉ có không tới hai vạn người, số lượng quan quân càng ít đến đáng thương, như vậy không phải chết chắc rồi sao?"
Đây là chế độ của triều Thiên Khải, số lượng quan quân ở các quận huyện đều cực ít, cho nên đám nghịch quân kia một đường đẩy ngang, thoải mái mà đốt giết cướp bóc. Triệu Húc đột nhiên vỗ bàn trà, lạnh giọng nói: "Còn có thể làm sao bây giờ? Đến thì đến, chúng ta còn sợ đám người kia sao? Chẳng lẽ làm rùa đen rụt đầu, người ta sẽ tha cho ngươi?"
Huyện lệnh bị mắng đến á khẩu, nghĩ lại quận thủ cũng đã chết, hơn nữa đám nghịch quân kia cực kỳ hận địa chủ cùng quan viên trong triều, đến lúc đó hắn cũng chạy không thoát. Nhưng nếu muốn hắn dẫn người đi chống cự? Chuyện này hắn càng làm không được a, hắn không có bản lĩnh này!
Triệu Húc không nói hai lời, thình lình đứng dậy đi ra ngoài, cầm lấy còi hiệu trên cổ hung hăng thổi một tiếng, lớn tiếng quát: "Toàn bộ tập hợp!"
Đội hộ vệ thay phiên canh gác ở bên ngoài biệt thự, bên ngoài những dãy nhà trệt được tu sửa đắp thêm xi măng trông vô cùng chói mắt, những hán tử kia cũng vừa mới ăn cơm tối xong, đang ngồi ở ngoài cửa nói chuyện phiếm.
"Thịt xào hôm nay sao lại mặn như vậy, ta chỉ ăn có một miếng mà đã phải nhổ ra đi uống cốc nước ngay." Một hán tử ợ một cái, nhịn không được châm chọc,'Còn không phải là do muối của tiên cảnh không cần bỏ tiền ra mua cũng có sao'.
"Ta nghe nói là lúc Dương đại nương cắt thịt bị thương ở tay, chắc vì thế mà tay run lỡ đổ hơi nhiều muối." Hán tử bên cạnh phân tích.
Trương Thọ đi tới, trừng mắt quát: "Đã nấu cho các ngươi ăn no căng? Bây giờ có thịt ăn đã là tốt lắm rồi mà các ngươi còn kén cá chọn canh?”
Hán tử vừa rồi châm chọc lập tức cười mỉa: "Tiểu đội trưởng, sao lại thành kén cá chọn canh rồi? Ta đây không phải là đau lòng thay chỉ huy sao? Hơn nữa miếng thịt kia là ta nhè ra, chứ cũng phải mang di vứt, mang đi nhúng chút nước ấm là có thể ăn được rồi.
Trương Thọ hai má co quắp, hắn thật sự không muốn nghe tiểu tử này kể chỉ tiết câu chuyện này.
Cuộc sống hiện giờ quá dễ chịu rồi, cơm ngày ba bữa không thiếu bữa nào, những nhà khác một ngày cũng chỉ có một bữa được ăn thịt, hơn nữa còn phải chờ hai trại nuôi heo mổ thì mới có thịt ăn, bọn họ đây thì bữa trưa cùng bữa tối đều có thịt ăn! Hon nữa lại còn đều là thịt ngon.
Bạn cần đăng nhập để bình luận