Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 218:
Cho dù là tiên nhân từ trên trời xuống, cũng phải tuân thủ quy củ của đám Thổ hoàng đế bọn họ, đúng không? Nhập gia tùy tục, không phải sao? Đừng nói là tiên nhân, cho dù là một con rồng, đến nơi này cũng phải ngoan ngoãn cuộn tròn lại mà nằm.
Tin tức truyền về, Triệu Húc liền nổi giận: "Đám rác rưởi này, còn dám đánh người?"
Không biết bọn họ hiện tại đang thiếu nhân tài thiếu lao động sao? Mất một người, bọn họ đều phải đau lòng.
Lý Hiếu Tri thở dài, nói: "Khi đưa chính sách này ra, chúng ta cũng đều biết có thể sẽ thế này." Đám người thế gia kia sao có thể dễ dàng cho phép dân nghèo đứng ngang hàng với bọn họ?
Thế nhưng giờ nên làm thế nào? Tất nhiên là không thể hủy bỏ chính sách mới rồi, nếu không uy tín của tiên nhân sẽ mất sạch.
Lưu Nghĩa mở miệng nói: "Hay là ta đàm phán? Thế gia trong quận rất nhiều, không nên xé rách mặt với bọn họ."
Triệu Hi hừ lạnh một tiếng: "Chúng ta mà đàm phán với thế gia, cho dù không hủy bỏ kỳ thi, bọn họ cũng sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng khác, như thế thì còn công bằng gì nữa? Như vậy những lời ta viết trên báo sẽ trở thành trò cười!"
Tiêu Thính Vân vốn đang ngồi trên sô pha im lặng nghe bọn họ thảo luận, bỗng nhiên mở miệng: "Húc huynh, phòng sưu tầm còn mở ra được hay không?”
Mọi người ngẩn ra, đồng loạt nhìn Tiêu Thính Vân.
Hắn là muốn...
Mắt Triệu Húc sáng ngời: "Giết gà dọa khỉ?"
Tiêu Thính Vân vuốt cằm, trong mắt hiện lên ý cười, đương nhiên là giết gà dọa khi.
Hiện tại thân phận Triệu Húc không tâm thường, hắn đã là quận thủ do triều đình sắc phong, nếu hắn ra khỏi thành, tất nhiên sẽ có người biết, mà Tiêu Thính Vân thì tốt hơn nhiều.
Triệu Húc võ đùi: "Được, cứ làm như vậy đi."
Ngay hôm đó, Tiêu Thính Vân lấy một khẩu súng hỏa mai, dẫn hai trăm quân sĩ chạy tới huyện Đào Tiên, đường xá trong quận mặc dù còn chưa làm xong, nhưng đa số vẫn rất dễ đi, cho nên đêm đó hắn đã đến huyện Đào Tiên, đi thẳng đến nhà Chung gia, hai trăm quân sĩ cầm đao trực tiếp bao vây Chung gia, chật như nêm cối.
Tiêu Thính Vân mặc bộ trang phục màu đen, chậm rãi bước vào Chung phủ, nhìn Chung Đức Hoa đang cuống quýt mặc quần áo, cười lạnh lão: "Thì ra Chung lão gia còn ngủ được a."
Người Chung gia nhìn quân sĩ trang bị đầy đủ, đeo đao ở bên hông, đã sợ đến mức tè ra quần, có người còn ngã ngồi tại chỗ. Những quân sĩ này rõ ràng đều được huấn luyện chuyên nghiệp, không phải là gia đinh!
Chung lão gia tử nhìn Tiêu Thính Vân đầy sợ hãi, cả quận ai không biết, ngoại trừ Triệu Húc ra, vị Tiêu tướng quân này là đáng sợ nhất, tên Lý Thiên kia chính là do hắn giết! Đây chính là vị sát thần.
Chung Đức Hoa không ngừng lắc đầu: "Ngươi không thể động vào ta, nhà ta là thế gia của quận Đào Nguyên, còn có người làm quan trong triều..."
Tiêu Thính Vân cười lạnh: "Trong triều? Triều Thiên Khải hiện tại lo cho chính thân mình còn không nổi."
Triều Thiên Khải liên tiếp đánh với giặc Hung Nô lại nhiều lần thất bại, mất rất nhiều thành trì, dân chúng trở thành dê hai chân trong mắt người Hung Nô, phụ nữ trở thành công cụ tiết dục, rất nhiều dân chúng bị ép chạy về phía nam. Mà trong nước còn liên tục có nông dân khởi nghĩa, nhiều nơi đã sớm tự mình độc lập.
Một quân sĩ đứng sau Tiêu Thính Vân châm biếm nói: "Cho dù ngươi là họ hàng của hoàng đế lão tử cũng vô dụng!"
Tiêu Thính Vân cũng lười nói nhảm với Chung Đức Hoa, giơ bàn tay thon dài lên ra hiệu, nhất thời tiếng gào khóc vang khắp Chung gia.
Ngày hôm sau, dân chúng huyện Đào Tiên liền nghe nói đêm qua Tiêu tướng quân nghe lệnh tiên nhân xử lý vụ Chung gia, chẳng gây chút động tĩnh nào đã xử lý xong rồi.
Ruộng đất của Chung gia bị sung công toàn bộ, dự tính sẽ được phân phát cho những tá điền vốn không có đất.
Thế gia trong quận vô cùng hoảng sợ, các nhà lúc trước có liên hệ với lão già Chung Đức Hoa đều sợ tới mức vội vàng đốt sạch thư từ, hận không thể dán trên trán mình dòng chữ "Ta không có liên quan gì với Chung Đức Hoa”.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận