Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 109:

Chuong 109:Chuong 109:
Chu Nguyên gật đầu: "Đúng vậy."
Chu Nguyên cân nhắc một hai nói: "Tiên nhân dùng hai chữ 'khởi nghĩa thật sự không tệ, lần này bách tính đều xưng mình là nghĩa cử, ta nghe nói còn có nhóm lưu dân đưa ra khẩu hiệu 'Quân phân điền, đồng quý tiện."
Cuộc khởi nghĩa nông dân trong ấn tượng của Triệu Hi, phần lớn đều có khẩu hiệu tương tự, chỉ tiếc tuyệt đại đa số cuộc khởi nghĩa nông dân đều khó có thể thành công.
Triệu Húc ở bên cạnh truy hỏi: "Lần này người dân tạo phản có quy mô cỡ nào?"
Chu Nguyên nhớ lại một chút: "Ta nghe tổ phụ nói lên, lân này nam bắc đều có, ít nhất cũng có năm sáu đội nghịch quân khởi binh, sợ là loạn thế sắp tới, hiện nay thời buổi loạn lạc."
Năm sáu quân nghịch!
Phía bắc có người thảo nguyên như hổ rình mồi, khu vực Trung Nguyên lại gặp đại hạn hán, Trường Giang phía nam lại gặp lũ lụt, còn có không ít nghịch quân phản loạn, loạn trong giặc ngoài, loạn thế sắp tới.
Triệu Hi nhìn Chu Nguyên cười nói: "Đa tạ đã nhắc nhở chúng ta.
Chu Nguyên nhìn người Triệu gia, hiểu được những khẩu hiệu của đám nghịch quân kia phần lớn là lời nói suông, nhưng từng chữ đều nói thấm vào tâm trí dân chúng, quả thực hấp dẫn lòng người.
Nhưng dù sao cũng là lời nói suông, thật đúng là không bằng một nhà tiên nhân làm việc thực tế, rõ ràng xác thực có thể giúp cho dân chúng ăn được no, nếu bọn họ vung tay hô 1o...
Chu Nguyên khẽ động tâm, lại không nói nhiều, gã sai vặt nặng ne lên tiếng thúc giục gọi người lên xe ngựa chuẩn bị trở về nhà. Mấy ngày gần đây triều Thiên Khải có chút không yên ổn. Chu lão gia tử dứt khoát muốn tôn tử mình ở yên trong nhà, cho dù ở trong thôn của hắn nuôi heo cũng được, dù sao cũng đừng chạy loạn khắp nơi.
Sau khi Chu Nguyên đi về, Vương Tuyết Cầm cũng có chút mất hồn mất vía, cau mày nói: "Thế này phải làm sao đây? Nếu thật sự có chiến tranh thì phải làm sao bây giờ?"
Triệu Hi vội vàng trấn an nói: "Mẹ, vừa rồi người cũng nghe Chu Nguyên nói, là phía nam gặp lũ lụt, huyện Đào Nguyên hẳn sẽ ổn, người xem trong khoảng thời gian này mưa to, thôn Đào Hoa không phải không bị ngập sao? hơn nữa nơi này có ưu thế địa lý dễ thủ khó công, trong thời gian ngắn nghịch quân không tìm tới chúng ta được. Chúng ta chỉ cần sống qua ngày là được."
Đám người kia muốn đánh nhau, vậy thì đánh đi, không liên quan nhiều đến nhà bọn họ, ít nhất thì thời điểm hiện tại ảnh hưởng không lớn.
Bởi vì bước nhạc đệm Chu Nguyên, tâm tình mọi người không tốt lắm, người một nhà tùy tiện quét nước trên mặt đất, rồi thả chổi đó cùng nhau trở về biệt thự.
"Chúng ta mở khóa bệnh viện tư nhân ở viện đông đi." Triệu Ngôn vẫn im lặng đề nghị,'Sau mỗi đợt tại họa lớn rất dễ sinh ra dịch bệnh, thuốc trong tay ta cũng không dùng nhiều lắm."
Nghe nói vô số bách tính trở thành lưu dân, cũng không biết có thể chạy tới huyện Đào Nguyên hay không, tóm lại tốt nhất nên chuẩn bị sớm.
Mở khóa bệnh viện tư nhân ở đông viện cần gần ba ngàn điểm tích lũy, điểm tích lũy của bọn họ đều tích góp được từ từng thôn dân, sau lần tiêu phí này còn dư lại không nhiều.
Ông nội giàu nhất trước kia bởi vì sinh bệnh mà xây một bệnh viện tư nhân nhỏ trong biệt thự, bên trong bố trí một ít thiết bị chữa bệnh và thuốc men cao cấp, từng cố ý mời vài bác sĩ tu nhân. Bệnh viện tư nhân này có diện tích mở khóa lớn nhất.
Khóa bệnh viện tư nhân mở ra, người một nhà đẩy cửa đi vào liền ngửi được một cỗ mùi nước khử trùng nhàn nhạt, đập vào mắt đều là màu trắng, còn có những dụng cụ chữa bệnh làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo. Triệu Ngôn lại giống như là tiến vào thế giới của mình, ánh mắt dưới kính gọng vàng sáng lên, chờ hắn khử trùng hai tay xong nhìn chung quanh, cảm thấy hoa mắt.
Dụng cụ chữa bệnh ở đây đương nhiên không thể so sánh với bệnh viện lớn bên ngoài, nhưng máy siêu âm, máy hô hấp các loại đều có, còn có đồ dùng y tế dùng một lần đặt ở trong phòng cung ứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận