Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 337:
Triệu Húc giương môi cười lạnh: "Giết vào hoàng cung cho ta. '
Cần Vương, châu mục Thục Châu - Triệu Húc đến Cần Vương.
Chính Tích Đế chật vật không chịu nổi, đã mấy ngày không dám nghỉ ngơi, trong mắt tràn đầy tơ máu màu đỏ, hắn vốn đã ôm ý nghĩ sắp phải chết, chợt nghe nói đại quân Cần Vương đến, Chính Tích Đế ngồi ở dưới đất Ngự Thư Phòng, nhìn độc dược, dao găm và lụa trắng Thái hậu đưa tới ở xa xa, kích động vừa khóc vừa cười rộ lên.
Ít nhất, không cần phải chết.
Từ khi đại quân Thục Châu thuận sông đánh tới, tình thế chuyển biến rất nhanh.
Những quân Thục Châu kia cũng không biết có phải là thần lực từ trên trời giáng xuống hay không, từng người vũ lực đều siêu quần, còn có những vũ khí chưa từng nghe thấy ném xuống, ngay cả người thảo nguyên cũng liên tiếp bại lui.
Cũng không biết Triệu Húc huấn luyện như thế nào đối với những tướng sĩ kial
Triều Thiên Khải trưng binh cũng không quản chiều cao cân nặng các loại, là nam nhân liền xung quân. Nhưng muốn vào quân đội Thục Châu thì khác, nơi đây cũng không phải là muốn vào là có thể vào.
Thể năng đạt tiêu chuẩn có thể vào, ở trong quân doanh còn gặp Triệu Húc đến từ hiện đại mang đi huấn luyện một trận kia, dù cho không có các loại thuốc nổ, chỉ dựa vào chiến lực của những tướng sĩ này cũng có thể ở chỗ này đi ngang.
Thủ lĩnh thảo nguyên nhớ tới lúc trước ở quận huyện phía bắc Kinh Châu nếm qua thiệt thòi, thật sự là rõ mồn một trước mắt, mỗi lần nhớ tới liền một thân rùng mình.
Nghe nói Kinh Châu lưu truyền một câu: "Không có một người thảo nguyên nào có thể sống sót rời khỏi Kinh Châu”, không chỉ tướng sĩ hung mãnh, những người dân đó cũng không phải là người tốt.
Hắn có dự cảm không tốt, hắn có bóng ma tâm lý...
'Bá Vương, Bá Vương không ổn, người thảo nguyên suốt đêm rút quân thối lui về phía bắc Trường Giang. '
Nông dân khởi nghĩa quân Trần Bá Thiên nghe thủ hạ tướng sĩ đến báo, có chút ngây người. Chạy, chạy? Hoàng thành ngay trước mắt, người thảo nguyên nói sẽ phân hai phân thiên hạ giờ lại chạy trốn?
Cho tới bây giờ chỉ thấy người thảo nguyên đuổi người chạy, chưa từng thấy bọn họ bị dọa chạy a, quân Thục Châu quả thật lợi hại...
Trần Bá Thiên có dự cảm không lành, quân của hắn cùng người thảo nguyên không giống nhau, binh sĩ của hắn tốt xấu lẫn lộn, tất cả đều là dân chúng, nông dân chuyển sang hợp thành.
Vốn là đánh trận mấy ngày liền khiến quân địch bại lui, lại nghe nói Thục Châu có giống lương có thể sản xuất mấy chục thạch mỗi mẫu, lời đồn như thế căn bản là đang dao động lòng quân.
Tháng tư, Giang Nam hoa hồng liễu xanh, mùa xuân dạt dào.
Quân Thục Châu lấy sức một mình đuổi phản quân người thảo nguyên và Trần Bá Thiên đi, một lần nữa khôi phục Giang Đông Giang Bắc. Dân chúng gọi đó là thần binh trời giáng, ngay cả người thảo nguyên cũng đánh cho tàn phế.
Chuyện lúc trước ở Kinh Châu lại càng được lưu truyền rộng rãi. Dân chúng đứng ở hai bên đường phố, nhìn những tướng sĩ cường tráng kia, mặt mày đều là sự tò mò.
Quân Thục Châu này sao lại lợi hại như vậy? Nghe nói bọn họ không chỉ có đánh trận lợi hại, mà ngay cả tướng sĩ cũng chết rất ítI
Ở trên chiến trường, dù là bị đao kiếm phá cái lỗ hổng, đó đều là có thể muốn mạng người, nhưng bọn họ vẫn rất tốt.
"Ngươi nói vì sao chúng ta lợi hại?" Có tướng sĩ giành được rất nhiều quân công nên tâm tình rất tốt/'Bởi vì chúng ta đi theo thần tiên a."
Trong lòng bọn họ người nhà Triệu gia đều là thần tiên.
Một đám tướng sĩ Thục Châu đều nói thủ lĩnh là thần tiên, còn nói sinh động tựa như thật, dân chúng một lần không tin hai lần không tin, nghe được ba bốn lần cũng dần dân nhịn không được hoài nghi tin tưởng.
Các loại ngôn luận trong thành giống như cỏ xanh sinh sôi nảy nở, đều nói Triệu gia là thần tiên hạ phàm, là vì giải cứu muôn nghìn chúng sinh bọn họ, là muốn cho bọn họ ăn no sống những ngày tốt lành.
Bọn Triệu Húc đi tới cửa cung, Triệu Húc ngồi trên lưng ngựa nhìn hoàng cung trước mặt, bình luận cười nói: "Không bằng hoàng cung chỗ chúng ta. '
Bạn cần đăng nhập để bình luận