Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 85:

Chuong 85:Chuong 85:
Nếu bọn họ cũng có tiên khí, không sợ muối độc như tiên nhân thì tốt rồi.
Triệu Hi cười khanh khách nói: "Muối này không phải là không thể ăn, mà là cần qua xử lý, ta có thể dạy các ngươi làm muối."
Triệu Húc nghe đến ngẩn ngơ, trước khi tới Hi Hi chưa nói muốn dạy người ta cách làm muối. Nhưng thật ra Tiêu Thính Vân ở một bên khóe môi cong cong.
Từ tối qua Triệu Hi đã nghĩ tới, muốn tự mình làm muối đi vào núi lấy muối khoáng, tất nhiên sẽ khiến cho trại Thanh Phong chú ý. Để tránh tương lai bọn họ tò mò tự mình thăm dò mà mất mạng, nàng thà rằng nói thẳng. Hơn nữa trại Thanh Phong ở trong rừng sâu núi thẳm, tỷ lệ bị quan phủ phát hiện cực thấp, đây cũng là nguyên nhân nàng chọn trại Thanh Phong mà không chọn thôn Đào Hoa.
Vả lại mấy người dân Đào Hoa cũng bận rộn việc đồng áng, ngay cả những người làm việc ở xưởng giấy cũng bận rộn không nghỉ, ngược lại trại Thanh Phong hiện tại không đi cướp của nữa mà thành thật làm sơn hộ nuôi heo, heo sau khi bị thiến cũng thành thật, ngày thường cho heo ăn, quét dọn chuồng heo một phen xong là rảnh rỗi không có chuyện gì làm.
Thình thịch ——
Trại dân do Trương Đại cầm đầu đồng loạt quỳ xuống, Trương Đại khóc lóc dập đầu: "Cầu tiên nhân ban cho chúng ta phương pháp làm muối, dân chúng trong trại chúng ta nguyện Vĩnh viễn đi theo tiên nhân."
Bọn họ đều biết làm muối riêng là con đường chết ở triều Thiên Khải, nhưng dù sao bọn họ đều là sơn phỉ bị quan phủ truy nã, không có muối ăn cũng phải chết, cũng không thiếu tội danh này.
Triệu Hi chỉ biết nguyên lý đại khái, đêm qua đọc sách rất lâu, trong lòng có chút manh mối.
Nàng mỉm cười, sai một hai hán tử tương đối khỏe mạnh trong trại nghiền nát quặng muối, cho nước vào hòa tan, lại tìm vài cái thùng gỗ, trải mấy khối vải thô lên để lọc tạp chất.
Trương Tam gật đầu, xoay người rời khỏi trại Thanh Phong.
Trong núi này không thiếu đá vôi, dùng lửa đốt thành vôi sống rồi trộn với nước muối thô để hòa tan.
Các trại dân khiếp sợ nhìn một màn này, thật sự không nghĩ tới vài bước đơn giản như vậy liền thật sự tạo ra được muối tỉnh, trắng như tuyết, vừa nhỏ vừa mịn, sợ là muối quan lão gia dùng cũng không tốt như vậy.
Triệu Hi dùng thìa gỗ chấm chút muối, nhìn về phía một đám trại dân, cười hỏi: "Nếm thử?"
Trại dân co quắp, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không ai dám tiến lên nếm thử một miếng. Tiên nhân dám ăn là có tiên khí hộ thể, bọn họ ăn vào có mất mạng hay không? Chỉ thao tác như vậy một phen, là có thể làm cho muối khoáng có độc trở thành an toàn?
"Ta tới nếm thử."
Tiêu Thính Vân đi tới, hơi nghiêng người, trên người hắn có mùi bồ kết nhàn nhạt, hơi thở rơi vào mu bàn tay của nàng, cũng không biết là đầu hạ thời tiết nóng hay là như thế nào, trên mặt nàng hơi nóng, muỗng gỗ trong tay lắc nhẹ.
Tiêu Thính Vân nếm thử một ngụm, bình luận: "Mặc dù không ngon bằng muối ăn của biệt thự, nhưng muối này đã không còn vị đắng, cũng có thể coi như muối tinh."
Ngay cả thế gia huyện Đào Nguyên cũng không nhất định ăn được muối tinh như vậy.
Người của trại Thanh Phong trừng mắt nhìn Tiêu Thính Vân, có chút khó tin, chẳng lẽ sau này bọn họ cũng được ăn muối? Còn là muối tinh đến quan lão gia cũng ăn không nổi? Quả thực giống như nằm mol
Triệu Hi thấy Trương Đại đã bị dọa choáng váng, cười nói: "Yêu cầu của ta không cao, mỗi tháng cung cấp cho biệt thự chúng ta năm cân muối là được."
Năm cân?
Chỉ chỗ này thôi đã hơn năm cân muối, tiên nhân không phải là muốn bọn họ hỗ trợ, rõ ràng là muốn cứu vớt bọn họ.
Có thôn dân cẩn thận nếm thử chút muối, vị mặn tràn ngập trong miệng lại luyến tiếc nhổ ra, thậm chí còn có người ngồi dưới đất gào khóc, nghẹn ngào nức nở.
Bên ngoài có tiếng Trương Tam thở hồng hộc gọi vọng vào: "Đại ca, Trần tú tài và thôn trưởng thôn Đào Hoa tới."
Trong tay hắn ôm một chồng giấy lớn, giấy trúc tựa hồ là mới in xong, còn mang theo chút mùi mực. Trương Tam phân phát giấy cho trại dân, lại vội vàng trở về phòng tìm mực đỏ để đóng dấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận