Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 215:

Chuong 215:Chuong 215:
Điều này làm cho không ít người buồn bực, nếu đều là in ấn, vậy còn xây riêng một cái toà soạn để làm gì?
Xưởng in chữ rời có đầy đủ các chức năng, cho nên in báo không khó. Thế nhưng báo chí khác với sách vở, mỗi chữ đều phải được cân nhắc cẩn thận, càng không thể có chữ sai.
Cho nên Phùng Bình cực kỳ coi trọng việc này, kiểm đi kiểm lại đến ba lần, xác nhận là đúng rồi mới cho xưởng in tiến hành in ấn, ba ngày sau chính thức bán ra.
Đa số trẻ con ở thành mới đều được đi học, nhưng ở huyện Đào Nguyên còn có không ít trẻ con không được đi học, nghe nói cha mẹ bọn họ đều đang cố gắng tích góp, tranh thủ đưa hài tử nhà mình đến thành mới học chữ.
Những thứ khác bọn họ không biết, chỉ biết là người biết chữ được làm việc ở nhà xưởng, kiếm được nhiều tiền hơn so với đám người mù chữ bọn họ, cho nên bọn họ cũng không trông mong con cái nhà mình trở thành người đọc sách, chỉ hy vọng về sau có thể tìm được công việc tốt.
Trẻ con huyện Đào Nguyên ngày thường nếu không đi được học cũng chỉ biết trêu mèo trêu chó, một người phụ trách ở tòa soạn gom mấy chục đứa nhỏ lại, cười nói muốn để những đứa nhỏ này bán báo giúp bọn họ, đổi lấy tiền mua đồ ăn vặt.
Đám trẻ con vui mừng, mang theo chồng báo rao bán khắp hang cùng ngõ hẻm.
"Báo đây báo đây, Đào Nguyên bán nguyệt báo số đầu tiên, chi tiết về chính sách mới của huyện ta! Tiên nhân lần đầu ban bố Lệnh Chiêu Hiền!"
"Báo đây báo đây, phát hiện mới nhất của trường y thành mới, còn có kỳ văn dị sự do đại tiên ở Tiên giới viết."
Không ít người vốn đã tò mò không biết tòa soạn báo là thế nào, vừa nghe có bán, lập tức gọi lại dò hỏi, nghe nói một tờ báo chỉ có năm văn tiền, rẻ hơn nhiều so với mua sách, liền mua ngay một tờ.
Đứa trẻ bán báo vui mừng nhận tiền, đưa tờ báo cho thư sinh trẻ tuổi kia, thư sinh cầm tờ báo mỏng manh kia cũng không thấy ngạc nhiên, giá mới có năm đồng tiền, đương nhiên không thể dày như sách.
Hắn mở tờ báo ra, liền phát hiện thứ này khác với sách vở, sách vở chỉ lớn hơn bàn tay người trưởng thành một chút, còn tờ báo này gập đôi đã to bằng bốn quyển sách hợp lại! Thú vị đấy.
Thư sinh kia tùy tiện tìm một chỗ râm mát ngồi xuống lật xem. Đầu trang có viết tiêu đề "Đào Nguyên bán nguyệt báo" bằng chữ to, số 001, tin tức ở trang đầu tiên là Lệnh Chiêu Hiền do Triệu Hi đích thân viết, sau đó do Lý Hiếu Tri biên tập sửa chữa.
Thư sinh kia nhìn lướt qua, thân sắc dần dần ngưng trọng, sau đó trên mặt càng thêm hoảng sợ, sợ đến mức để rơi tờ báo trong tay, trợn mắt há hốc mồm nhìn phía trước lẩm bẩm: "Lấy thành tích thi cử làm tiêu chuẩn chọn quan lại?"
Thư sinh ngây ngốc một lát, vội nhặt tờ báo lên đọc cẩn thận, kích động đến mức mặt càng ngày càng đỏ, tay cầm tờ báo không ngừng run rẩy.
"Các đồng môn, chuyện lớn, xảy ra chuyện lớn rồi ha ha ha ha!" thư sinh đột nhiên nhảy dựng lên, cầm lấy tờ báo chạy như điên về phía học đường.
Mấy bài viết trong tờ báo này Triệu Hi đầu đã đọc qua, bởi vì đều là do nhóm người Trần tú tài viết, cho nên câu chữ đều có chút văn vẻ, Triệu Hi bảo sửa lại toàn bộ, phải viết bằng bạch thoại mà dân chúng đều hiểu được, hơn nữa còn cố ý dùng dấu chấm câu, không làm cho độc giả khó hiểu.
Nghe nói đến đám trẻ con ở học đường thành mới đều nhận ra hơn phân nửa chữ trên đó.
Lúc trước tướng quân Triệu Húc ở huyện Đào Diệp, đã từng ban bố tổng quan chính sách mới, bên trong có nói sau này sẽ tuyển chọn nhân tài và đẩy mạnh giáo dục, nhưng mà lúc ấy dân chúng đều chỉ chú ý đến việc hủy bỏ thuế đầu người.
Mà hiện giờ... Toàn quận sôi trào!
Lúc số đầu tiên của Đào Nguyên bán nguyệt báo được bán ở huyện Đào Nguyên, các huyện trong quận cũng đã nhận được số báo được gửi tới.
Tờ báo này tương đối thú vị, có chính sách mới, chỉ tiết về Lệnh Chiêu Hiền của tiên nhân, còn có mẹo trồng trọt do Triệu Chí Dân thuật lại để Trần tú tài soạn bút viết, thậm chí còn có kỳ văn dị sự để hấp dẫn ánh mắt người đọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận