Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 320:
Giờ mới là trọng điểm này, Phùng công công lấy ra một chiếu chỉ khác đọc lên, không lấy làm bất ngờ, khuê nữ Triệu gia có dung mạo xinh đẹp, đức hạnh xuất chúng, thánh thượng cho phép nàng được nhập cung làm phi.
Tuy trước đây đã nghe được tin này qua tình báo, nhưng giờ nghe lại, Triệu Chí Dân vẫn muốn cho thái giám kia mấy nắm đấm.
Tên cẩu hoàng đế thực sự đã tơ tưởng khuê nữ của hắn sao? Hắn cũng xứng sao?
Phùng công công mỉm cười nhìn Triệu Hi, cao giọng nói: "Đại nhân, xin ngài nhanh chóng nhận mệnh, một lát nữa ngài có thể theo chúng ta về kinh."
Đổi lại là một nữ tử bình thường chắc hẳn sẽ vô cùng vui sướng. Đây chính là cơ hội ngàn vàng đi hầu hạ hoàng đế đó. Hơn nữa, hiện tại tân hoàng đã lên ngôi, còn chưa có con trai hay con gái, nếu ở trong hậu cung có thể hạ sinh ra trưởng tử của hoàng đế thì tương lai sẽ rất tươi sáng. Hơn nữa tân hoàng không những tuổi trẻ mà còn có tướng mạo, ngoại trừ Thụy thân vương mất sớm kia, trong các vị hoàng tử chỉ có tam hoàng tử là có tướng mạo đẹp nhất.
Nghĩ thế nào thì những nữ tử kia đều nên vui mừng mới phải.
Triệu Hi nhịn không được trợn mắt, khóe môi nở nụ cười: "Công công, ta e là phải phụ lòng thánh thương rồi."
Phùng công công sửng sốt, chuyện gì xảy ra? Đây là chiếu chỉ của triều đình, có quan nào dám trái lệnh? Hơn nữa vào cung làm thê thiếp cũng không phải là chuyện xấu, đó là vinh dự lớn lao của Triệu gia.
Vương Tuyết Câm cười nói: "Công công chắc không biết khuê nữ nhà chúng thần đã sớm đính hôn rồi, làm sao có thể vào hậu cung của hoàng thượng được?"
Đã có hôn sự rồi? Phùng công công phát giận tại chỗ: "Chuyện này... Ta chưa từng nghe nói qua, vị thiếu gia đó là ai?"
Cung điện trước đó đã cử người đi hỏi thăm, nhưng chưa từng nghe nói Triệu cô nương đã đính hôn, hơn nữa sư phụ Tạ công công cũng nói là chưa đính hôn. Nếu hôn sự thật sự được sắp đặt thì nhất định phải là thiếu gia nhà Thục Châu đúng không?
Nhưng trên toàn thiên hạ, có công tử thế gia nào có thể sánh ngang với Thánh thượng hiện tai?
"Tiểu Tiêu, mau bái kiến Phùng công công." Vương Tuyết Câm cười đến mức trên mặt hiện ra nếp nhăn, nhìn thấy thanh niên từ bên ngoài đi vào, bà vội vàng kêu lên.
Tiêu Thính Vân phủi bụi trên vai, vốn là hôm nay Triệu Húc sẽ trở về tiếp chỉ, hắn vốn đang huấn luyện binh lính trong doanh trại, nhưng nhớ ra còn chuyện này nên đã cưỡi ngựa trở vê.
Phùng công công nghe vậy, lập tức muốn xem thiếu gia kia là ai, dung mạo ra sao.
Phùng công công lập tức quay đầu lại nhìn, thân hình cao lớn của Tiêu Thính Vân đột nhiên lọt vào tâm mắt hắn, con ngươi Phùng công công co lại, hô hấp bắt đầu rối loạn, sắc mặt từ hồng hào bình thường trở nên trắng bệch, hắn nhảy dựng lên giống như con thỏ, hét chói tai: "Thụy... Thụy... Quỷ tới, cứu mạng!"
Phùng công công chưa từng nghĩ mình sẽ còn gặp lại Thụy vương, đích tử duy nhất do tiên hoàng hậu liều chết sinh ra, còn là con cả của tiên hoàng.
Trong suy nghĩ của toàn bộ hoàng thất, Thụy vương đã sớm chất mất xác, lúc này người ta lại thình lình xuất hiện trước mặt hắn, vẫn còn sống nhăn. Trong đầu Phùng công công hiện ra vô số hình ảnh, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, hắn run rẩy lên, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm "Quỷ", sợ đến mức hôn mê bất tỉnh.
Cung nữ thái giám xung quanh sợ hãi, vội vàng xông lên đỡ Phùng công công, hô to: "Đại phu, mau đi tìm đại phu!”
Triệu Hi như hiểu ra cái gì, suy tư nhìn Tiêu Thính Vân.
Triệu Ngôn tiến lên, kiểm tra một phen rồi nói: "Đi xa mệt mỏi còn bị kinh hãi, hôn mê bất tỉnh mà thôi. Ừ... Mang hắn đến bệnh viện nằm đi"
Nhà bọn họ có không ít phòng cho khách, nếu là người khác, bọn họ sẵn sàng sửa sang lại một gian phòng cho hắn ở, nhưng thái giám thì ngoại lệ.
Bệnh viện chính là y quán, đám cung nữ thái giám sợ Phùng công công có chuyện gì liên lụy đến chính mình, lập tức đồng ý, thúc giục Triệu Ngôn mang Phùng công công đi y quán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận