Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Chuong 160:

Chuong 160:Chuong 160:
"Sư phụ, hôm nay người cho sản phụ kia dùng thứ gì vậy? Tại sao lại không cảm thấy đau đớn gì cả?"
Triệu Ngôn liên nói: "Thuốc tê, lát nữa ta kê đơn thuốc Đông y, chúng ta có thể dự trữ nhiều hơn một chút".
Dược phẩm của ông nội trong bệnh viện tư nhân cũng có hạn, dùng xong sẽ hết, loại dược phẩm như thuốc tê này nếu có thể dự trữ nhiều hơn là chuyện tốt nhất.
Những lão đại phu kia lập tức đồng ý.
Vì để tạ ơn cứu mạng của Triệu Ngôn, Vương gia dứt khoát sai người lấy một ngàn lượng bạc từ trong nhà ra, còn tuyên bố nhất định phải sửa tượng cho bọn họ, nói xong mới rời đi.
Có lẽ là Vương Uyển Nhi tuổi còn trẻ, thân thể khôi phục không tệ, ba ngày sau liền có thể để nha hoàn đỡ xuống giường hoạt động. Tuy đây là phòng khách, nhưng bên trong lại có đầy đủ tiện nghỉ.
Nhấn đèn thì điện liền sáng, phòng tắm có thể xả nước nóng, không cần phải đi xách nước. Kỳ diệu nhất chính là trong phòng cực kỳ ấm áp, chỉ cần mặc một bộ quần áo là đủ rồi, sợ nếu mặc áo lông sẽ nóng chảy mồ hôi mất.
Lúc trước nàng nhận được thư của muội muội, nói là gặp thần tiên, nàng cũng chỉ cười, hiện nay thật sự nhìn thấy là phúc địa của tiên gia.
Nha hoàn bên cạnh thấy Vương Uyển Nhi ôm lấy tiểu thiếu gia, lập tức nói: "Phu nhân, tiểu thiếu gia chúng ta thật sự có phúc khí lớn, được tiên nhân đỡ đẻ, còn có thể ở cữ tại tiên cảnh."
Nha hoàn kia cũng cảm thấy mình đi theo tiểu thư đến đây như gặp phúc khí, phải biết rằng vào mùa đông những người hầu như nàng cũng không được sống tốt, lạnh đến run lẩy bẩy, trong này thật sự rất ấm áp.
Vương Uyển Nhi cười gật đầu/Đúng vậy, ta thật may mắn. Phỉ Thúy, ngươi ở tiên cảnh làm việc quy củ một chút, đừng phiền tới tiên nhân. Chắc sắp sang năm mới rồi, không biết khi nào phu quân mới tới đón chúng ta về?".
Nha hoàn nhìn vẻ mặt u sầu của nàng, chỉ có thể liên tục nói lời an ủi.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, chẳng mấy ngày nữa là tới Tết, Triệu gia còn cắt chút lạp xưởng khô đem đi nấu ăn, hương vị quả thật không tệ. Ở thành mới ngoại trừ xưởng sản xuất thuốc thì học đường và trường y đều chuẩn bị nghỉ đông, chỉ là sẽ tiến hành một cuộc thi cuối kỳ, các phu tử dựa theo chế độ phần trăm Triệu Hi đưa ra tiến hành chấm điểm, chuyện này giành được sự hoan nghênh nhiệt liệt của các phụ huynh. Mấy lời nhắn nho nhã của phu tử bọn họ đọc không hiểu, nhưng điểm số xem là đều hiểu được!
Tiên gia mang đến con số Ả Rập dùng tương đối tiện, ngay cả người già trong thôn cũng đều biết.
Sau khi có thành tích thi cuối kỳ, Triệu Hi nghe nói trong thôn có vài đứa nhỏ trở về liền ăn một bữa 'thịt băm xào ớt xanh”, chính là bị cha mẹ đánh đòn.
Triệu Hi sợ lạnh, hai ngày nay núp trong biệt thự, dù thế nào cũng không muốn ra ngoài hóng gió lạnh, cùng lắm là cách cửa sổ thủy tinh nhìn Triệu Húc luyện tập, khiến cho khí thế ngút trời. Có vài nam nhân nóng đến mức chỉ mặc áo phông, nhưng kiên quyết không ra khỏi cửa chính một bước.
A, áo phông là quần áo mà những nam nhân kia học Triệu Húc cắt sửa lại.
Tiêu Thính Vân ăn mặc đơn giản, lên lầu nhìn thấy Triệu Hi đứng ở cửa sổ lầu hai nhìn ra bên ngoài, hỏi: "Be khí sinh học nhà trưởng thôn hôm nay dùng thử, ngươi không muốn ra ngoài xem cùng mọi người hay sao?”
Người cổ đại rất thông minh, chỉ cần có bản vẽ, họ luôn có thể nghĩ cách làm ra được. Triệu Hi cũng không hiểu biết bể khí metan, mọi thứ đều do Triệu Chí Dân cùng Vương Tuyết Câm chỉ dẫn.
Vài ngày trước, thành mới chính thức tuyên bố tin tức tuyển dụng người ngoài, có không ít thợ thủ công ở trấn Đào Nguyên tới thành xin việc, cho nên trước Tết đã hoàn thành bể khí metan.
Những thợ thủ công này cũng tương đối chăm chỉ, mỗi ngày gà còn chưa gáy đã dậy, một đám người thuê xe bò xe ngựa trong trấn cùng đi thành mới, đến chạng vạng lại đón xe trở về, một ngày tốn hai ba văn tiền tiền xe, so với tiền kiếm được mỗi ngày ở thành mới vẫn tương đối có lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận