Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chuong 341:
Ánh mắt tất cả đại thần dại ra: "..."
Từ Thục địa?
Ngay cả một người từ Thục địa đi tới cũng phải mất một tháng, vừa quay đầu lại đã chuyển được một tòa cung điện lớn như vậy? Chẳng lẽ... Thật sự là thần tiên?
Các đại thần như tỉnh mộng, gõ cửa đi vào.
Nhìn ánh đèn điện rực rỡ và nội thất độc đáo trong biệt thự, bọn họ thực sự có cảm giác như đang lạc vào tiên cảnh.
Lý tướng dẫn đầu đám người, hít sâu một hơi, cung kính nói: "Kính xin tướng quân sớm đăng đại bảo.
Cả nhà đang tụ tập ăn lẩu, trên bàn ăn bày đầy các loại thức ăn và thịt, nồi uyên ương ở giữa sôi trào cuôn cuộn bốc khói.
Triệu Hi đang bảo Tiêu Thính Vân đổ tiết vịt phải cẩn thận một chút, trên tay nàng cũng không ngừng gắp một đoạn ruột vịt thả vào trong nồi, khung cảnh rất náo nhiệt.
Triệu Húc đang cúi đầu ăn lẩu, nghe nói thế bĩu môi chỉ về phía Triệu Hi: "Chuyện này các ngươi tìm nàng thương lượng, cũng không phải ta làm hoàng đế."
"Đúng rồi, hai người có muốn ăn lẩu không? Chúng ta mở thêm một bàn nữa."
Đại thần nhìn theo Triệu Húc, vừa nhìn thấy Triệu Hi thì ngây người tại chỗ, ngay cả mùi lẩu cũng không thể hấp dẫn bọn họ nữa.
Nữ... nữ nhân?
Người lên ngôi là một nữ nhân?
Họ lại nhìn Triệu Húc bằng ánh mắt hoài nghi, xem thử vị tướng quân này có đang say rượu và nói mê sảng hay không.
Nhưng Triệu Húc không nói đùa.
Bọn họ là người hiện đại, không có phần chấp niệm làm Hoàng đế kia, nếu không phải vì muốn bảo vệ mình trong loạn thế thì ai sẽ rảnh rỗi đi tạo phản? Mọi người đều có sở thích và những việc họ thích làm.
Thay vì ở trong cung xử lý tấu chương đến tu các châu từ trời nam đất bắc trình lên, Triệu Húc càng thích lãnh binh đánh giặc, thu phục đất đã mất, hắn và các đại tướng trong quân đã thương lượng về bắc cảnh, quyết tâm muốn đuổi đám người thảo nguyên đi, cứu mấy trăm vạn dân chúng khốn khổ ở bắc cảnh đang sống trong nước sôi lửa bỏng! Ở lại trong cung có thể làm loại chuyện này sao? Luận học thức, Triệu Ngôn cũng không kém Triệu Hi, nhưng hắn chỉ thích y học, càng hưởng thụ cảm giác thành tựu khi kéo từng người sắp chết trở về, cũng thích đem y lý đã học cả đời truyền bá rộng rãi cho dân chúng.
Triệu Chí Dân và Vương Tuyết Cầm thì càng không cần phải nói, hai người bọn họ một người thích nghiên cứu trồng trọt tăng sản lượng và trồng các loại rau quả, người còn lại thì thích chăn nuôi và không có hứng thú với vị trí đó.
Triệu Hi cười híp mắt nhìn một đám đại thân, Là ta."
Từ xưa tới nay chưa từng có nữ nhân nào đăng cơ làm đế, chuyện này thật hoang đường đến buồn cười.
Sau khi tin tức này truyền ra, vô số học giả đã phản đối, nữ nhân chỉ nên thành thật ở nhà thêu hoa.
Trong tửu lâu, có không ít người đọc sách không sợ chết bàn luận ầm ï.
"Các ngươi sợ là không biết, mấy năm nay dưới sự cai trị của Triệu Hi tiên nhân, ba quận ở Thục Châu mới phát triển không ngừng như vậy. Hơn nữa, từ lâu việc nữ nhân làm quan đã là chuyện bình thường ở Thục Châu. Trong nhà ta có hai nữ nhi, vài tháng nữa sẽ phải cùng tham gia kỳ thi chung đây." Một phú thương từ Thục Châu đang ăn cơm trong tửu lâu nhìn thấy thái độ khit mũi coi thường của bọn họ thì cười nói.
Giang Nam cách Thục địa quá mức xa xôi, rất nhiều người căn bản không biết hoàn cảnh Thục châu thật sự như thế nào.
"Ông chủ Hoàng, hay là ông nói chuyện Thục Châu đi? Đặc biệt là Triệu Hi... nữ tử kia."
Ông chủ Hoàng kiếm được rất nhiều tiền từ các sản phẩm thủy tinh, hắn bắt đầu hăng hái kể về cuộc sống hàng ngày ở Thục Châu trong mấy năm nay, mỗi lần nhắc đến những chính sách mới do Triệu Hi Bất Tử ban hành, lại khiến cho những người xung quanh phải kinh ngạc.
Chưa kể nàng ấy còn là tiên nữ, là thần tiên, đăng cơ làm nữ đế thì làm sao?
Trước đây ở Thục Châu có không ít thế gia cũng phê bình kín đáo việc Triệu Hi làm chính trị, hiện tại ai mà không thành thật?
"Nhưng, từ xưa đến nay nữ tử đều không so được với nam nhân.". Có người đọc sách đỏ mặt cứng rắn nói ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận